Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 225: Trận chiến Đan Hồn Cảnh




Hai chân Thái Thánh Cung nhanh nhẹn như khỉ.

Chỉ vài thuấn bộ đã bất ngờ đi tới trước mặt Hứa Văn Thành. Tay phải thành quyền, quyền ý nổi lên.

Sau đó, đánh ra một quyền cực mạnh, giống như sóng to gió lớn liên tục không dứt!

“Tới hay lắm.”

Cảm thụ được quyền ý tràn đầy này, Hứa Văn Thành cười to. Áo bào trên người hơi chấn động.

“Bá Sơn Hạng Đỉnh!”

Mặt ngoài hai cánh tay Hứa Văn Thành hiện ra một chuỗi phù văn màu vàng. Hai tay ông ta đan chéo vào nhau.

Đùng! Tiếng bắn phá nặng nề vang lên.

Luồng không khí hỗn loạn khổng lồ dâng lên giữa công kích của hai người. Hứa Văn Thành không hề lay động một chút nào.

“Bản môn chủ thừa nhận quyền pháp của các hạ rất cao minh. Nhưng mà đáng tiếc, chênh lệch tu vi giữa ta và ngươi chính là uy hiếp lớn nhất đối với ngươi.”

Hứa Văn Thành dồn khí về đan điền, khí thế cả người đột nhiên tăng mạnh.

“Aaaaaaa!”

Hứa Văn Thành quát to một tiếng, hai tay khẽ di động.

Trực tiếp đẩy lui Thái Thánh Cung tới mấy ngàn thước.

Thân hình còng còng của Thái Thánh Cung lùi lại mấy chục bước mới miễn cưỡng ổn định lại được.

“Không hổ là Đan Hồn Cảnh.” Sắc mặt Thái Thánh Cung có chút nhợt nhạt.

“Tạm biệt.”

Ngay khoảnh khắc Thái Thánh Cung đứng vững lại, Hứa Văn Thành đã bắt đầu thi triển chiêu tiếp theo.

Cả người ông ta lơ lửng trong không trung phía trên Thái Thánh Cung.

“Lôi pháp, Thiên Quân Long Giáng.”

Sấm chớp quấn quanh hai tay Hứa Văn Thành.

Ánh trắng của lôi điện chói mắt chiếu sáng khắp bốn phương tám hướng. Sấm sét hội tụ, một con Lôi Long được tạo thành từ sấm sét xuất hiện, nhắm thẳng vào Thái Thánh Cung.

“Trước hết, lấy mạng ngươi đến hiến tế hai vị trưởng lão trên trời có linh thiêng của Chiến Hổ Môn ta đã.”

Hứa Văn Thành không ngừng cười lạnh.

Keng keng keng.

Ba tiếng lục lạc thanh thúy vang lên.

“Huyết chủng.”

Mấy viên hạt giống có màu đỏ như máu được ném lên đỉnh đầu Thái Thánh Cung.

Soạt soạt.

Hạt giống giống như bị đột biến, bắt đầu điên cuồng tăng trưởng. Từng mầm cây đỏ thẫm như máu bỗng nhiên chui ra từ hạt giống.

Kết bè kết đội, chỉ trong chốc lát những nhánh cây đỏ thẫm này đã bao bọc lấy Thái Thánh Cung, bảo hộ ông ta.

Con Lôi Long khí thế hung hăng đánh vào những nhánh cây đỏ thẫm như máu này, thế mà lại không khiến chúng xảy ra bất cứ thay đổi, biến dạng nào, thậm chí còn ngược lại.

“Kẻ nào!”

Hứa Văn Thành vội vã quay đầu, làm như muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã ra tay.

Đập vào mắt ông ta là một nữ tử tuyệt sắc.

Mái tóc đen của nữ tử được tết lại, trời sinh quyến rũ, hai mắt nhu tình như nước. Chân trần, từ trong hư không chậm rãi đi về phía bên này.

“Ngươi cũng là sát thủ của Huyết Sát Các.” Vẻ mặt Hứa Văn Thành âm trầm.

Bởi vì ông ta nhìn thấy bên hông Quỳ Nguyệt có treo một khối lệnh bài quen thuộc. Trên đó viết một chữ “Huyền”.

Quỳ Nguyệt cười tủm tỉm nói: “Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, Quỳ Nguyệt.”

“Nhất đẳng hàng chữ Huyền?” Trong lòng Hứa Văn Thành bỗng nhiên căng thẳng.

Về phân chia đẳng cấp của Huyết Sát Các, ông ta cũng biết qua một ít. Hứa Văn Thành nhớ rõ nhất đẳng hàng chữ Huyền… đại biểu cho Đan Hồn Cảnh! Hứa Văn Thành lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cả người phát lạnh.

Không ngờ là Huyết Sát Các lại có cường giả Đan Hồn Cảnh trấn thủ.

Nếu như sớm biết Huyết Sát Các cũng có Đan Hồn Cảnh, đánh chết ông ta cũng không dễ dàng khởi xướng trận tập kích này.

Nhưng mà bây giờ, cho dù thế nào thì cũng đã muộn rồi. Thần sắc Hứa Văn Thành âm tình bất định.

Ông ta hít sâu một hơi: “Chiến Hổ Khung Hạng Lệnh.”

Trong tay Hứa Văn Thành xuất hiện một tấm Hổ Phù màu vàng nhạt.

Quỳ Nguyệt liếc một cái đã nhìn thấu đây là một pháp bảo Địa giai trung phẩm có giá trị không nhỏ.

“Hôm nay Chiến Hổ Môn ta sống hay chết, đều nhờ cả vào ngươi.”

Hứa Văn Thành liếc nhìn Chiến Hổ Khung Hạng Lệnh trong tay, lập tức trút linh khí của mình vào, đồng thời, miệng nói rất có lực: “Thiên Tuyền Chiến Hổ, nghe bản môn chủ hiệu lệnh, ra!”

Chiến Hổ Khung Hạng Lệnh bộc phát ra quang mang, tầng tầng quang lượng màu vàng bao trùm lên Hổ Phù. Một vệt kim quang bắn ra.

Kim quang rơi xuống trước mặt hai người Hứa Văn Thành và Quỳ Nguyệt. Sau khi quang mang biến mất, một hổ thú khoác chiến giáp, hình thể to lớn hiện ra.

Con Thiên Tuyền Chiến Hổ này phải cao đến hơn mười trượng, hai cái răng nhọn cực lớn trong miệng khiến người khác phải chú ý. Hai mắt đỏ tươi, trong đó giống như tràn đầy ý nghĩ cuồng bạo vô tận.

“Gràooo!”

Tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc phát ra từ miệng Thiên Tuyền Chiến Hổ.

“Yêu thú Đan Hồn Cảnh nhất trọng thiên, đây chính là con át chủ bài cuối cùng của ngươi sao? Có điều, phải nói là con yêu thú Đan Hồn nhất trọng thiên này, so với ‘ngụy’ Đan Hồn Cảnh như ngươi quả thực là còn mạnh hơn rất nhiều.”

Quỳ Nguyệt mỉm cười.

Ngay từ khi nhìn thấy Hứa Văn Thành, nàng đã thấy được tình huống thân thể của Hứa Văn Thành hiện tại.