Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 224: Chim trong lồng




Hứa Văn Thành nói xong, giơ tay phải lên.

“Toàn bộ nghe lệnh, cho Bổn Môn chủ tập nã sát thủ Huyết Sát Các này, sống chết bất luận!”

“Vâng.”

Toàn bộ đệ tử và các trưởng lão chắp tay đáp, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn Ngục Chân.

“Nội môn đệ tử theo bản trưởng lão cùng ra tay, tiêu diệt yêu nhân Huyết Sát Các đáng chết này!”

Một trưởng lão tóc trắng xoá quát lên, dẫn đầu đứng dậy, khởi xướng công kích Ngục Chân.

“Tặc tử xem kiếm!”

Bàn tay trưởng lão bắn ra ánh sáng trắng, một thanh phi kiếm Huyền giai cực phẩm xuất hiện. Đồng thời khí tức Động Phủ Cảnh Nhất trọng thiên cũng tản ra, lao về phía Ngục Chân phát động công kích.

“Lão gia gia, ta khuyên ngươi vẫn nhìn xem sau lưng ngươi thì hơn nha.”

Ngục Chân nhìn người đến thì chợt nói.

Trưởng lão cười lạnh: “Đừng tưởng rằng lão phu sẽ mắc mưu kế cỏn con này của ngươi.”

Một tức sau, tiếng của rất nhiều đệ tử nội, ngoại môn truyền vào tai lão ta: “Cổ trưởng lão cẩn thận!”

Lão ta không nhịn được quay đầu nhìn lại thì phát hiện một đôi mắt đỏ rực.

Đôi mắt này tựa như tràn đầy vô tận ma lực, khiến Cổ trưởng lão vô ý thức buông lỏng tinh thần.

“Vĩnh biệt.”

Tử Huyền thì thầm, trong tay xuất hiện một cây lông vũ màu đen. Tử Huyền nhẹ nhàng vê nó, sau đó vạch một nhát trên cổ Cổ trưởng lão.

Chiếc lông vũ thoạt nhìn mềm mại như bông lại cứng rắn như mảnh kim loại. Dễ như trở bàn tay xé mở cổ của Cổ trưởng lão.

Máu tươi bắn tung tóe ra ngoài.

Cảm giác máu không ngừng xói mòn và đau đớn mãnh liệt khiến Cổ trưởng lão bừng tỉnh.

“Chuyện gì đang xảy ra?” Cổ trưởng lão trợn tròn hai mắt.

Tay phải hắn vươn lên, che lại vết rách trên cổ.

Máu tươi tựa như nước có gas bị xóc lên, điên cuồng phun trào không có ý định dừng lại.

“Đến cùng ngươi ra tay lúc nào, lão thân...”

Hai mắt Cổ trưởng lão dần tan rã, thân thể thẳng tắp ngã xuống mặt đất.

Vết thương bị lông vũ của Tử Huyền xẹt qua tựa như mang theo lực lượng gì đó, dù vừa rồi Cổ trưởng lão muốn dùng linh khí ngăn máu chảy cũng không có tác dụng.

Linh khí tựa như bị đều miệng vết thương hút cạn vậy.

“Các hạ cũng là sát thủ Huyết Sát Các?”

Hai mắt Hứa Văn Thành hoàn toàn thay đổi, cẩn thận nhìn nam tử áo đen trước mặt.

Tử Huyền chậm rãi quay đầu, cười nhìn Hứa Văn Thành: “Sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền của Huyết Sát Các, Tử Huyền.”

Tiếng nói này như mở ra tín hiệu.

Bốn phương tám hướng lục tục có tiếng nói vang lên.

“Sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền Huyết Sát Các, Thái Thánh Cung.”

“Sát thủ nhị đẳng hàng chữ Huyền Huyết Sát Các, Vạn Lục Hàng.”

“Sát thủ Huyết Sát Các..”

Hứa Văn Thành nhìn quanh bốn phương tám hướng, thấy sát thủ Huyết Sát Các hiện thân ngày càng nhiều, đáy lòng đã căng thẳng không thôi.

Hai tay ông ta gắt gao nắm chặt, sau đó buông lỏng, nở nụ cười tự giễu:

“Thân ở trong lồng không tự biết, thì ra là thế.”

“Xem ra Huyết Sát Các các ngươi sớm đoán được bổn Môn chủ sẽ tới, vậy nên mới bố trí một màn như thế sao? Thật là tính toán linh thông!”

Hai mắt Hứa Văn Thành sung huyết, nhìn chòng chọc Tử Huyền trước mặt.

Tử Huyền cười đáp: “Đều là Các chủ đại nhân an bài.”

“Các chủ à... Ha ha ha, Các chủ Huyết Sát Các, đúng là kẻ tính toán chi li không sơ sót.”

Hứa Văn Thành cười ha hả, sau đó liễm đi ý cười, sát ý cuồn cuộn dâng lên trong mắt.

“Vậy không biết quý Các chủ có ngờ tới việc này không?”

“Chiến Thần Thông Thiên Quyết!” Hứa Văn Thành phẫn nộ rít gào.

“Môn chủ ngài đây là?”

Mao trưởng lão cả kinh, hình như đã đoán được Hứa Văn Thành chuẩn bị làm gì. Khí tức Bán Bộ Đan Hồn của Hứa Văn Thành bỗng nhiên tăng vọt! Khí thế tận trời.

Một luồng sóng khí dồi dào lấy Hứa Văn Thành làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài. Đan Hồn Cảnh nhất trọng thiên!

Giọng nói Hứa Văn Thành trầm ổn: “Tu sĩ Động Phủ Cảnh của Huyết Sát Các các ngươi có mạnh hơn nữa thì thế nào, ở trước mặt Đan Hồn Cảnh thì tất cả đều là hư ảo mà thôi!”

“Tất cả mọi người, theo môn chủ cùng nhau giết địch!”

“Giết!”

“Xông lên a!”

“Thề chết cũng theo môn chủ đại nhân.”

Cùng với hơn mười tiếng rống giận, đến đây, trận chiến đấu này bắt đầu mở màn.

Hứa Văn Thành nhảy vọt lên, trực tiếp xông vào trung tâm chiến trường.

Lúc này, có vài tên sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tập kích về phía Hứa Văn Thành.

“Dưỡng Thần nho nhỏ cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt bản môn chủ? Cút!”

Hứa Văn Thành gầm lên, cương khí toàn thân chấn động.

Giống như những viên đạn không khí, trực tiếp đánh bay mấy sát thủ Dưỡng Thần Cảnh.

“Hừ, có bản lãnh gì thì cùng nhau phóng ngựa đến đây hết đi!”

Hứa Văn Thành lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói to rõ ràng.

“Ha ha ha, tới tận bây giờ lão hủ cũng chưa từng được đánh với tu sĩ Đan Hồn Cảnh đây.”

Thân hình hơi còng của Thái Thánh Cung đi tới trước mặt Hứa Văn Thành, hai mắt mờ mờ lộ ra tinh quang.

“Sơn Hải Quyền Phổ, thức thứ ba: Nhất Quyền Định Sơn Hà!”