Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 223: Không thú vị




“Muốn đánh thì đánh, đừng lằng nhà lằng nhằng.” Ngục Chân khoát tay áo nói.

“Ha ha ha, vậy theo các hạ đi.”

Vừa dứt lời, Từ Vấn Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, đáy mắt lăng liệt:

“Quy Trần Bàn.”

Một khối đồ vật rất giống la bàn xuất hiện trong lòng bàn tay Từ Vấn Thanh. Lão rót linh khí vào nó, Quy Trần Bàn lập tức chuyển động.

“Lên!”

Từ Vấn Thanh ném Quy Trần Bàn lên không, tay phải thành kiếm chỉ.

Vù vù!

Từng tiếng gió rít vang lên trong Quy Trần Bàn.

Chỉ thấy sau khi Quy Trần Bàn lên không chợt tản ra trận pháp to lớn vàng óng ánh.

Trận pháp bao phủ lấy Từ Vấn Thanh và Ngục Chân. Trong số người quan chiến cũng có tu sĩ ánh mắt nhanh nhạy, vừa nhìn đã nhận ra bản chất Quy Trần Bàn.

“Pháp bảo Địa giai hạ phẩm!”

“Mẹ nó chứ! Pháp bảo Địa giai? Từ trước tới nay ta chưa từng thấy bao giờ.”

Trận pháp màu vàng do Quy Trần Bàn tản ra khắc họa lấy một bức Thái Cực Đồ ở chính giữa.

“Chỉ thế thôi à?” Ngục Chân hơi khinh thường.

“Thỉnh các hạ đừng nóng vội.”

Từ hỏi mặt xanh cười khẽ, bắt đầu thông thạo niệm pháp quyết:

“m sinh dương, dương sinh âm... Hỗ trợ lẫn nhau, sinh sôi không ngừng.”

“Phong Lâm Hỏa Sơn, hàng!”

Trận pháp rung chuyển.

Đầu tiên là mưa lửa rơi xuống, kế đến là mưa đá, thiên thạch, bão lốc. Cảnh tượng trong trận tựa tận thế.

“Nham Thổ Chi Trụ.” Ngục Chân giương tay trái.

Mặt đất bên dưới chợt mọc lên từng đụn đất hình chữ nhật.

Trụ đất hành động nhanh chóng, thoáng cái đã tiến tới bao lấy Ngục Chân bảo vệ.

Nhưng...

Ầm ầm.

Sau vài công kích điên cuồng, miếng đất bị đánh vỡ từng tầng.

Từ Vấn Thanh đưa mắt nhìn Ngục Chân vẻ mặt khó coi, lộ ra có chút đắc ý.

“Hiện tại các hạ cảm thấy chiêu này của ta thế nào?”

Nhưng lão đắc ý không được bao lâu đã trở nên cứng đờ.

Chỉ thấy thiếu niên khắc trước còn có vẻ chật vật cố sức, ngay dau đó đã thản nhiên cười khì: “Hì hì, lừa ngươi thôi!”

“Công kích này của ngươi... nói thế nào nhỉ?”

“Thật là... Quá không thú vị!”

Ngục Chân điều chỉnh ý niệm, miếng đất vốn vây quanh hắn tự động rã ra, dưới ánh nhìn của vạn chúng, hắn nhẹ nhàng xòe lòng bàn tay phải.

Một viên cầu đen nhánh thần bí lơ lửng trên lòng bàn tay Ngục Chân, hắn cười tươi rói:

“Bất Hủ Chi Tỏa.”

Rầm rầm.

Tiếng xích sắt lôi kéo vang vọng. Nhoáng cái, vài sợi xích đen từ quả cầu bắn tung ra như đạn pháo, công kích từ trận pháp màu vàng rơi xuống trước mặt xích đen mong manh như giấy vậy.

Xiềng xích nhanh chóng xuyên thủng toàn bộ công kích, mục tiêu không phải Quy Trần Bàn mà là Từ Vấn Thanh đứng trên không trung cách đó không xa.

Từ Vấn Thanh rõ ràng không ngờ Ngục Chân sẽ vội vàng không kịp đợi tung ra công kích bất ngờ như thế.

“Thú Nguyên Kim Cương Tráo.”

Từ Vấn Thanh Liên luống cuống bấm tay niệm pháp quyết, linh khí cấp tốc vận chuyển, một chiếc hộ thuẫn đỏ nhạt dâng lên, bao phủ toàn thân lão.

“Tu vi hai ta chênh lệch, ngươi không tránh sẽ hối hận đấy.”

Ngục Chân nhếch miệng khẽ cười.

Rầm!

Cảnh tượng khiến đám người chấn kinh xảy ra.

Mấy nhánh xiềng xích đen xoắn lấy lẫn nhau, hình thành một xiềng xích càng thêm to lớn, tựa như một đầu rồng, xông thẳng tới trước.

Hộ thuẫn của Từ Vấn Thanh chạm phải công kích này tựa như một quân đội già nua yếu ớt gặp phải một đội quân vương bài, nháy mắt đã sụp đổ từng khúc, tan vỡ bắn ra ngoài như pha lê.

Phập phập!

Từ Vấn Thanh gắt gao nhìn chằm chằm sự việc trước mắt. Xiềng xích lại chợt xuyên thấu ngực hắn.

“Không đúng, ngươi không phải Động Phủ Tam, Tứ trọng thiên, tu vi của ngươi ít nhất là Thất, Bát trọng thiện, thậm chí càng...”

Từ Vấn Thanh khàn giọng nói đến sự thật khiến người kiếp sợ này.

“Hì hì.” Ngục Chân cười khẽ.

Thân thể Từ Vấn Thanh chợt vỡ ra.

Máu thịt bắn ra bốn phía, khiến toàn bộ người nơi này đều ngây ra như phỗng, đặc biệt là người của Chiến Hổ Môn.

Hầu như toàn bộ tu sĩ đều không dám tin hình ảnh trước mắt mình lúc này.

Từ Vấn Thanh là Động Phủ Tam trọng thiên, lại phối hợp thêm pháp bảo Địa giai Quy Trần Bàn cực mạnh. Trừ Môn chủ Hứa Văn Thành thì tuyệt đối xếp hạng ba vị trí đầu trong số các trưởng lão Chiến Hổ Môn.

“Vậy thứ này thuộc về ta.”

Ngục Chân cười thành tiếng, thu pháp bảo Địa giai còn đang lơ lửng trên trời cất vào túi mình.

Trên tàu chiến.

“Môn chủ ngài... ngài không sao chứ?”

Mao trưởng lão cảm giác được khí tức toàn thân Hứa Văn Thành chợt dâng cao thì không nhịn được hỏi.

“Ngươi cứ nói thử xem? Mao trưởng lão!”

Hứa Văn Thành cắn răng nghiến lợi đáp trả, tay phải nắm chặt, hai mắt trừng trừng nhìn Ngục Chân cách đó không xa.

Vô cùng nhục nhã! Tuyệt đối là sỉ nhục!

Thanh danh Từ Vấn Thanh vang vọng phía Đông Phúc Vân Châu, vậy mà lại chết trong tay một sát thủ chưa từng nghe danh.

Chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến thiên hạ chê cười.

“Môn chủ, không bằng để ta đi thôi.” Mao trưởng lão chắp tay nói.

Nhưng lần này Hứa Văn Thành cũng không có theo ý lão.

“Không cần.”

Có thể chỉ dùng vài chiêu đã giết chết Từ Vấn Thanh, vật nhỏ kia tu vi ít nhất là Động Phủ Cảnh Tứ, Ngũ trọng thiên trở lên.