Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 222: Hết sức căng thẳng (2)




“Hừ. Không trả lời sao?”

Hứa Văn Thành hừ lạnh.

“Vậy cũng đừng trách Bổn Môn chủ không khách khí.”

Hắn ta nâng tay phải, nhẹ nhàng vẫy.

“Ra tay đi!”

Thoáng cái, từng đám đệ tử nội, ngoại môn của Chiến Hổ Môn ra khỏi tàu chiến, cùng với đó là rất nhiều trưởng lão.

“Tất cả người liên quan với Huyết Sát Các đều xử trí như tà tu.”

“Vâng.”

Đám người chắp tay đáp.

Không đợi bọn họ tản ra bốn phía, một mũi tên vun vút lao về phía Môn chủ, hấp dẫn sự chú ý của cả đám người.

“Chút tài mọn cũng dám ở múa rìu qua mắt thợ trước mặt bổn Môn chủ.”

Hứa Văn Thành cười lạnh. Tay trái nhấc lên, linh khí xung quanh hội tụ lại trước mặt hắn thành một tường linh khí, cản mũi tên kia bên ngoài.

“Tiểu chiêu cỡ này cũng đừng...”

Hứa Văn Thành vừa nói vừa định bẻ mũi tên kia làm hai thì lơ đãng thấy trước mũi tên còn dính một trương phù triện màu vàng, hắn vừa nhìn kỹ, vẻ mặt lập tức biến đổi.

“Đáng chết!”

Cuồng phong gào thét, tiếng nổ mạnh vang vọng chân trời. Tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn.

Ai cũng không ngờ mũi tên còn dán một lá phù bạo tạc.

“Môn... Môn chủ đại nhân, ngài không sao chứ?”

Đệ tử nội môn cách Hứa Văn Thành gần nhất quan tâm hỏi han.

“Bổn Môn chủ không sao.”

Tiếng Hứa Văn Thành truyền ra sau lớp sương khói. Không ít người thở phào nhẹ nhõm.

Chờ khói tán sạch, rất nhiều người không nhịn được len lén cười trộm.

Hứa Văn Thành trên dưới không có việc gì, chỉ có... chỉ có đầu tóc thiếu một mảng từ lúc nào, hóa thành kiểu tóc Địa Trung Hải.

Hứa Văn Thành rõ ràng cũng đã nhận ra, hai tay siết chặt, lửa giận tăng cao.

“Ha ha ha! Vui thật đấy!”

Đang lúc không ít người cố gắng nén cười, một tiếng cười vang dội phá tan không khí. Hứa Văn Thành lia mắt nhìn về phía âm thanh.

Chỉ thấy một thiếu niên không cao đang không màng hình tượng ngồi trên tán cây đại thụ, chỉ vào đầu trọc của Hứa Văn Thành cười ha hả.

“Môn chủ đại nhân, nếu như không nhìn lầm, người kia cũng là sát thủ của Huyết Sát Các.”

Một vị trưởng lão đi đến cạnh Hứa Văn Thành, chỉ vào khối sát thủ lệnh bên hông Ngục Chân.

Hứa Văn Thành nghe vậy thoáng nheo mắt lại, giọng nói ẩn chứa sát ý ngập trời:

“Tốt! Vậy bản Môn chủ lấy ngươi khai huân.”

“Liệt Viêm Đại Nhật Cung.”

Hứa Văn Thành trực tiếp thi triển ra một công pháp Huyền giai cực phẩm.

Lửa Liệt Viêm tinh thuần bốc lên, sau đó hóa thành một cây trường cung rơi vào tay Hứa Văn Thành, hai mắt hắn lạnh lẽo, tay phải xuất hiện mũi tên hình thành từ lửa Liệt Viêm.

Hắn gác mũi tên lên cung, kéo cung, súc lực, buông dây!

Vút!

Không khí chấn động mạnh mẽ, mũi tên lao vút đi như sao chổi, ánh lửa lấp lóe bắn ra, xông thẳng tới Ngục Chân trước ánh mắt mọi người.

Ngục Chân thấy vậy không chút hoang mang đứng lên, nhếch miệng cười ra tiếng: “Hì hì, đánh bóng chày à? Ta thích nhất đấy.”

Luồng khí màu đen quỷ dị chợt toát ra từ lòng bàn tay Ngục Chân, dưới khống chế của hắn hình thành một cây gậy.

Cây gậy này như thực thể, cứng rắn vô cùng. Ngục Chân dùng cả hai tay nắm lấy, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi tên lao vút tới kia, môi khẽ mỉm cười.

Hắn nhắm chuẩn thời cơ, hai tay vung lên.

Uỳnh!

Mũi tên lửa bị cây gậy đánh trúng. Nhưng không theo dự liệu bay ngược mà trực tiếp tán loạn ngay khi chạm vào gậy của Ngục Chân, hóa thành tro tàn, phiêu dật trong không khí.

“Hử? Biến mất rồi? Ta còn tưởng có thể đánh bay ngược cơ.”

Ngục Chân bất mãn nói.

Dứt lời, hắn nhanh chóng đưa mắt nhìn Hứa Văn Thành mặt xám mày tro bên kia, cười nói: “Ông gì không tóc này, lần sau dùng chất lượng tốt hơn được không?”

“Cái này của ông kém quá, ta vừa đánh nhẹ cái đã biến mất rồi.”

“Môn chủ đại nhân cẩn thận có trá, ngài tuyệt đối không nên xúc động.”

Mao trưởng lão không nhịn được, tiến lên khuyên.

“Không cần ngươi nói Bổn Môn chủ cũng biết.”

Hứa Văn Thành cắn răng nghiến lợi đáp lại. Có thể thấy tâm trạng hắn lúc này phẫn nộ nhường nào.

“Môn chủ đại nhân, không bằng giao người này cho ta đi, ta giao thủ với hắn cũng có thể thăm dò liệu Huyết Sát Các có bày bẫy rập gì không?”

Từ trưởng lão bên cạnh chợt xin đi giết giặc.

Hứa Văn Thành thoáng nghĩ ngợi.

“Vậy giao ranh con đáng chết này cho ngươi.”

“Nhớ kỹ, vật nhỏ này có gì đó quái lạ, có thể đỡ mũi tên của ta rất có thể cũng là Động Phủ Cảnh.”

Nghe vậy, Từ trưởng lão gật đầu.

Từ trưởng lão đạp hư không bước khỏi tàu chiến.

Ngục Chân thấy vậy thì vui vẻ nói: “Thế nào, ngươi muốn đánh với ta?”

“Từ Vấn Thanh Chiến Hổ Môn, thỉnh các hạ chỉ giáo.”

Từ Vấn Thanh tóc mai điểm bạc, gương mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chắp tay nói với Ngục Chân. Lão đương nhiên không tin vẻ ngoài của Ngục Chân là tuổi thật của hắn.

Theo lão thấy, Ngục Chân rất có thể là một vị lão quái vật phản lão hoàn đồng, chỉ là tính cách tương đối quái đản thôi. Dù sao nếu thật tính theo tuổi thật thì một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đã bước vào Động Phủ Cảnh thì chính là người si nói mộng.

Cho dù là đệ tử Thánh địa nhất phẩm cũng không đạt được.