Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 221: Hết sức căng thẳng




“Hồi công tử, Chiến Hổ Môn tổng cộng tới ba chiếc tàu chiến, mỗi tàu ước chừng trăm người.”

“Ba chiếc tàu chiến đều đã tới bến phía Nam.”

Địa thế Phúc Vân Châu hoàn toàn tương phản với Thiên Nguyên Châu.

Tại Phúc Vân Châu cũng chỉ có hai đại lục phía Đông và phía Nam, mà giữa hai đại lục cách một con sông dài tới vạn dặm. Tục xưng 'Sông Điền'.

Đây cũng là lý do vì sao tu sĩ thường xuyên chỉ nhắc tới phía Đông và phía Nam Phúc Vân Châu mà thôi.

“Đã đến bến sao? Động tác thật nhanh chóng, xem ra bọn họ đã coi toàn bộ miền Nam này thành vật trong túi rồi.” Dạ Mệnh cười khẽ.

“Vừa vặn thời gian này rảnh rỗi nhàm chán. Đi, đi xem một chút đi.”

Dạ Mệnh đứng dậy.

“Tuân lệnh.” Phong Thanh Trúc đáp.

Bến lớn nhất phía nam, Thiên Vân Độ.

Bởi vì kinh tế mậu dịch, nơi này dần trở thành địa phương phồn hoa nhất Phúc Vân Châu. Chẳng qua từ trước đến giờ, Thiên Vân Độ vẫn luôn bị Huyết Quật Động nắm giữ.

Cho đến hôm nay mới rốt cuộc đổi chủ.

“Nương! Ta không nhìn lầm đi! Kia... kia hình như là tàu chiến của Chiến Hổ Môn?”

“Cái gì hình như, rõ ràng đúng thế còn gì. Tiêu chí Chiến Hổ Môn khắc vào ngoài thuyền kia kìa, ngươi không nhìn ra sao?”

“Ông trời của ta, không phải muốn khai chiến với Huyết Quật Động đấy chứ!”

“Còn Huyết Quật Động? Hiện tại chủ nhân đại lục phía nam đã đổi rồi.”

“Ngươi nói chính là Huyết Sát Các đến từ Thiên Nguyên Châu ư?”

“Bằng không thì sao?”

Toàn bộ tu sĩ lẫn bách tính phàm nhân tại bến sông đều dừng việc đang làm, nhìn ba chiếc chiến thuyền quy mô khổng lồ trôi nổi trên không trung.

“Có... có người ra.”

“Người kia hình như là... Môn chủ đại nhân của Chiến Hổ Môn, Hứa Văn Thành!”

“Trời ạ, Môn chủ đều tới rồi, khẳng định là muốn đối chiến với Huyết Sát Các.”

Chủ chiến thuyền.

Hứa Văn Thành đứng tại trước nhất, nhìn thoáng qua phía dưới, giọng nói vang vọng như sư tử đực, đinh tai nhức óc.

“Còn thỉnh chư vị yên tâm.”

“Bổn Môn chủ lần này đến đây là vì giải phóng phía nam.”

“Mọi người đều biết, tuy rằng thế lực Tà tu ác liệt Huyết Quật Động bị người đánh bại, nhưng ta tin mọi người đều nghe thanh danh ô uế của Huyết Sát Các đang thống trị nơi này rồi.”

“Ai không rõ thì Bổn Môn chủ cũng có thể tại đây giải thích một chút.”

“Huyết Sát Các này tuy rằng không phải thế lực tà tu, lại cũng không phải thế lực chính đạo tiên môn như Chiến Hổ Môn ta. Về bản chất, Huyết Sát Các là tổ chức sát thủ dính vô số máu tươi.”

“Mà sát thủ gia nhập tổ chức này khẳng định cũng không phải hạng người lương thiện gì.”

“Chỉ sợ cuộc sống sau này của chư vị càng thêm không dễ chịu.”

“Cho nên... Bổn Môn chủ tới. Bổn Môn chủ và tướng sĩ Chiến Hổ Môn sẽ triệt để giải phóng gần ngàn năm gông xiềng cho miền Nam.”

Giọng Hứa Văn Thành vững vàng vang dội, nét mặt biểu diễn cũng đúng chỗ. Phảng phất một vị lãnh đạo cách mạng đang kêu gọi chiến đấu.

Chỉ là hắn ta không biết, nơi nào đó trong hư không, Dạ Mệnh lẳng lặng ẩn nấp, quan sát buổi diễn văn kinh thiên động địa khiếp quỷ thần này của hắn ta. Nếu là mấy người nào đó kiếp trước thấy cảnh này chắc phải thầm than lành nghề!

“Đáng tiếc, làm người phải tự biết mình trước đã, Hứa Môn chủ của chúng ta rõ ràng không dự liệu được điểm này.”

Dạ Mệnh cười ha hả.

Như hắn đã nói, nếu đổi những người khác đến diễn thuyết, chỉ e bây giờ hiện trường đã kích động vỗ tay ầm ĩ rồi.

Nhưng Chiến Hổ Môn... so với Huyết Quật Động cũng xem như tám lạng nửa cân thôi.

Tuy rằng thủ đoạn không tàn nhẫn như Huyết Quật Động, nhưng có rèm pha thậm chí còn nặng hơn Huyết Quật Động chủ chẳng kém đi đâu.

Quả nhiên.

Hắn vừa nói xong không lâu, hiện trường đã lao xao nhỏ giọng thảo luận.

“Những lời để người khác nói còn tốt, Chiến Hổ Môn... chậc chậc.” Người nói lắc đầu.

“Thế nào?”

Một thanh niên không rõ sự thật tò mò hỏi.

“Ta nghe nói, phía đông đại lục có một đại thiếu gia phong lưu thành tính. Có lần hắn đi tiểu quận thành, bởi vì uống say nên trực tiếp cưỡng ép, chà đạp tiểu cô nương nhà người ta. Nhưng ai biết tòa quận thành kia không dễ chọc, hôm sau đại thiếu gia đã bị chặt đầu, du thành thị chúng.”

“Ngàn vạn không tưởng được, đại thiếu gia kia lại là con riêng một vị trưởng lão Chiến Hổ Môn, vị trưởng lão kia biết chuyện, dưới cơn nóng giận đã diệt sạch cả tòa quận thành, ngươi xem.”

Thanh niên nghe vậy, sắc mặt trắng bệch.

“Khủng bố như vậy?”

Hứa Văn Thành đang đứng trên chiến thuyền, nghe bên tai không ngừng lời châm chọc phỉ nhỏ thì mặt xanh mày xám.

“Yên lặng!”

Hứa Văn Thành khẽ quát một tiếng, khí tức nửa bước Đan Hồn Cảnh đột nhiên tràn ra, thoáng chốc khiến đám người ngậm miệng.

Có người trợn tròn hai mắt.

“Nửa bước Đan Hồn Cảnh? Tu vi Hứa Môn chủ đã đạt đến cấp bậc này sao?”

Hứa Văn Thành đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng, lạnh lùng nói: “Chỉ cần quý các nguyện ý chủ động rời đi Phúc Vân Châu, Bổn Môn chủ cảm thấy giữa chúng ta vẫn có rất nhiều việc có thể ngồi xuống thương thảo.”