Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 218: Kịch biến khó liệu




Vạn Âm Tà không kịp chuẩn bị, tinh thần lực bị đánh ngược về thân thể.

Khụ!

Vạn Âm Tà phun ra một búng máu tươi.

Hai mắt lão hiện lên nét sợ hãi đầu tiến suốt mấy chục năm nay.

“Bị... bị phát hiện? Không thể nào, Bổn Động chủ rõ ràng đã bước vào Đan Hồn Cảnh, không lý nào có người có thể phát hiện được ta cả.”

“Trừ khi...” Mặt Vạn Âm Tà tái mét.

Trừ khi hòa thượng lão vừa thấy cũng là cao thủ Đan Hồn Cảnh thâm tàng bất lộ.

Nhưng không đúng.

Cho dù lão bế quan suốt hai mươi mốt năm chăng nữa, Phúc Vân Châu cũng không nên có tu sĩ Đan Hồn Cảnh xuất thế mới phải.

“Đáng chết! Không ngờ thời khắc mấu chốt lại sơ sót khắp nơi.”

Vạn Âm Tà thống hận.

Ngay sau đó, lão chợt trở nên nghiêm trang, hai mắt như lâm đại địch.

Bởi vì lão rõ ràng cảm giác được một luồng khí tức cường đại đang nhắm thẳng hướng này. Nói không chừng chính là hòa thượng kia!

Vạn Âm Tà âm thầm cảnh giác.

Nhưng bóng người xuất hiện lại khiến lão ngạc nhiên.

Người tới là Dạ Vô Song.

Chẳng qua lúc này toàn thân Dạ Vô Song ứa máu đen, tóc rối bù, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến.

Liên tưởng đến hòa thượng thần bí kia.

Lại nhìn Dạ Vô Song vô cùng chật vật trước mặt. Vạn Âm Tà cũng đã nhận ra không thích hợp.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Không... không xong, Động chủ đại nhân! Không biết Huyến Sát Các đã phát hiện Vạn Tà trận từ lúc nào rồi.”

“Bọn họ đã lặng lẽ trà trộn vào từ mấy ngày trước.”

“Ta đoán bọn hắn động tay động chân trên Vạn Tà Trận, cho nên Vạn Tà Trận mới sinh ra...”

Một luồng ánh sáng chợt lóe lên, Dạ Vô Song ngạc nhiên ngây ra như phỗng.

“Động chủ đại nhân, vì... vì sao?”

“Làm sai chuyện đương nhiên phải tiếp nhận xử phạt.”

Vạn Âm Tà nhìn hắn ta, hai mắt lạnh băng vô cùng. Đầu Dạ Vô Song cứ vậy lăn xuống đất.

An tĩnh đến rợn người.

“Ngay cả chút chuyện nhỏ này đều làm không xong, theo Bổn Động chủ thấy, chức vị Phó động chủ này cũng nên giao cho người khác thôi.”

Vạn Âm Tà ngẩng đầu, đảo mắt bốn phương tám hướng: “Các hạ cần gì tránh né nữa, làm vậy không có chút ý nghĩa nào.”

Diệp Vô Tâm nhẹ nhàng bước ra khỏi một gốc cây bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống đất.

“Tiểu tăng thấy thí chủ có việc riêng chưa giải quyết xong nên mới chờ thí chủ một hồi.”

“Thỉnh thí chủ chớ trách.”

Tuy mặt Diệp Vô Tâm không có biểu tình gì, nhưng ngôn ngữ lại mang ý cười. Mà đáy lòng Vạn Âm Tà thì chỉ cảm thấy căng thẳng, không thoải mái chút nào.

Lúc trước không thấy rõ, giờ nghiêm túc nhìn mới phát hiện hòa thượng này rất mạnh! Hơn nữa còn không phải mạnh bình thường thôi!

Giọng Vạn Âm Tà hơi giương lên.

“Xin hỏi các hạ từ đâu tới?”

Diệp Vô Tâm không có ý che giấu, nói vào trọng điểm: “Sát thủ nhất đẳng chữ Huyền của Huyết Sát Các, Diệp Vô Tâm.”

“Huyết Sát Các?”

Nghe được ba chữ vô cùng quen thuộc này, đáy lòng Vạn Âm Tà nặng trĩu như bị một hòn đá đè xuống vậy.

“Xin hỏi Huyết Quật Động ta và Huyết Sát Các không oán không cừu, vì sao quý các phải hùng hổ dọa người như vậy?”

“Không chỉ đánh giết hai vị Hộ pháp Động chúng ta, còn phá huỷ nhiều chỗ cứ điểm Huyết Quật Động.”

Vạn Âm Tà trầm giọng nói.

Nghe vậy, ngay cả Diệp Vô Tâm cũng không nhịn được nhè nhẹ nhếch môi cười.

“Thí chủ nói ra những lời này không cảm thấy quá buồn cười sao?”

“Ngươi có ý tứ gì?” Vạn Âm Tà nhăn mày.

“Huyết Quật Động của thí chủ cũng không thiếu hùng hổ dọa người với các thế lực khác đi chứ?”

“Nhưng xin hỏi, khi đó thí chủ có từng nghĩ tới sẽ có ngày chính mình nói ra câu này?”

Không đợi Vạn Âm Tà trả lời, Diệp Vô Tâm liền cười đáp: “Đương nhiên là không.”

Mặt Vạn Âm Tà đã âm trầm như nước đọng.

“Xem ra hôm nay các hạ thà chết cũng không chịu nhường một bước.”

“Chính xác.”

Diệp Vô Tâm gật đầu.

“Vậy kết cục hôm nay không phải ngươi chết chính là ta chết... Huyết Dục Chi Trì!”

Vạn Âm Tà bất chợt ra tay.

Linh khí vận chuyển, khí âm hàn lạnh thấu xương cuồn cuộn từ người hắn được phóng thích ra ngoài, mặt đất nơi hai người đang đứng biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Rõ ràng mặt đất bình thường lại chợt biến thành một ao máu đỏ tươi, thiên địa như biến đối.

“Chỉ cần bước vào ao máu của ta, dù ngươi có là tu sĩ Đan Hồn Cảnh Nhị, Tam trọng thiên cũng thì cũng khó thoát!”

“Vô Tận Huyết Binh.”

Vạn Âm Tà bấm pháp quyết, khẽ quát một tiếng. Mảnh ao máu trải dài mười dặm dưới chân hai người chợt sôi sùng sục.

Ùng ục.

Một binh sĩ mặc giáp ngưng tụ từ máu tươi xuất hiện trong ao.

Không chỉ có thể, lục tục có binh sĩ từ ao máu đi ra, tổng cộng mười người.

'Mỗi Huyết Binh này đều do ta dùng từng tu sĩ Dưỡng Thần Cảnh chân chính chế tạo mà thành, lại ngâm trong huyết trì mấy chục năm, máu thịt mười Huyết Binh này đã tiếp cận một Động Phủ Cảnh.'

'Dù không thể đánh chết ngươi, cũng có thể hao mòn hơn nửa linh khí của ngươi.'

Vạn Âm Tà thầm nghĩ.

Ý niệm thoáng động, mười Huyết Binh tựa như đám dã thú điên cuồng, nhào thẳng về phía Diệp Vô Tâm.