Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 217: Động chủ Vạn Âm Tà (2)




Đương nhiên, không phải nói tu sĩ bên ngoài không thể gia nhập Huyết Sát Các.

Chỉ là Toán Loạn Thiên thiết trí rất nhiều khảo hạch với các sát thủ bên ngoài. Nhất định phải thông qua toàn bộ khảo hạch mới có thể trở thành thành viên tạm thời của Huyết Sát Các.

Chỉ cần một hạng khảo hạch không thông qua đều tính là thất bại, không cách nào trở thành sát thủ Huyết Sát Các.

Mà người Dạ Vô Song phái ra tuy cơ bản đều không phải Tà tu nhưng cũng đều lộ ra ít nhiều trong quá trình khảo hạch, từ đó bại lộ thân phận, bị thanh trừ.

“Bổn Động chủ đã biết.” Vạn Âm Tà nói.

Đồng thời, lão ta chậm rãi đi về phía lối ra.

Huyết Sát Các, Bổn Động chủ nhớ kỹ rồi!

Đáy mắt Vạn Âm Tà lộ ra một tia tàn nhẫn.

Chờ lão ổn định căn cơ tu vi xong, lại mượn lực lượng Vạn Tà Trận vượt qua một đại cảnh giới, thành công tiến vào Thông Thiên Cảnh.

Đến lúc đó dù Huyết Sát Các còn có con bài chưa lật thì lão cũng có thể nhẹ nhàng xé nát nó.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Thoáng cái đã qua ba ngày.

Lúc này Vạn Âm Tà đang đứng tại một điểm liên thông Vạn Tà Trận. Gương mặt trung niên hơi tái nhợt của lão tràn đầy ý cười. Lão chờ ngày này quá lâu rồi!

Chỉ cần Vạn Tà Trận khởi động, lực lượng sinh mệnh trong phạm vi ngàn dặm đều sẽ bị cướp đoạt, thuận theo thông đạo tiến vào điểm liên thông này.

Mượn nhờ lượng linh lực tinh thuần khổng lồ này, lão nắm chắc vượt cảnh xung kích Thông Thiên! Đến lúc đó Phúc Vân Châu, Thiên Nguyên Châu đều sẽ trở thành vật trong túi lão.

Mà Vạn Âm Tà lão sẽ trở thành chúa tể đầu tiên của hai đại châu.

“Khởi động.”

Hai mắt Vạn Âm Tà trừng thẳng vị trí Đại Nha Sơn Mạch.

Một luồng ánh sáng đỏ máu từ Đại Nha Sơn Mạch xông thẳng lên trời, tách ra mây trắng dày đặc.

Rất nhanh sau đó, bầu trời xanh lam dần biến thành đỏ, màu đỏ còn không ngừng khuếch tán khắp bầu trời.

Bầu trời trong phạm vi mười dặm lập tức đều đỏ như áu.

Nơi ánh mắt có thể nhìn thấy, giữa bầu trời Đại Nha Sơn Mạch xuất hiện một trận pháp màu máu khổng lồ.

“Đến đây!”

Vạn Âm Tà nhắm lại đôi mắt có phần hưng phấn của mình. Lão đã sẵn sàng đối mặt với lực lượng sinh mệnh tràn trề, thuần khiết, thản nhiên kia.

Thời gian trôi qua như nước nhỏ giọt, Vạn Âm Tà thoáng nhíu mày.

Sao lực lượng sinh mệnh còn chưa truyền tới nơi này?

Nhưng ngay sau đó, mặt lão lại dần dần giãn ra.

Đại khái là lão ngộ phán tốc độ Vạn Tà Trận truyền lực lượng. Có lẽ không nhanh đến thế, vậy cứ chờ chút đi.

Một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua... Vạn Âm Tà phẫn nộ mở bừng hai mắt.

Lúc này lão vô cùng muốn lột sống da Dạ Vô Song. Không có vấn đề cái rắm! Trận pháp rõ ràng đã xảy ra sai sót!

“Phế vật thành sự không có bại sự có thừa! Chút chuyện nhỏ này cũng làm không được!” Vạn Âm Tà tuc giận không nguôi.

Lão chợt chuyển mắt về phía vị trí Đại Nha Sơn Mạch, nhắm hai mắt lại.

Tinh thần lực mạnh mẽ của Đan Hồn Cảnh Nhất trọng thiên thăm dò mà tới.

“A! Ai tới cứu ta!”

Một tiếng gào tê tâm liệt phế rơi vào tai Vạn Âm Tà.

Vạn Âm Tà thấy một bóng người quỳ trên mặt đất, hai tay bóp lấy cổ họng, dáng vẻ thống khổ vô cùng, trên lưng hắn có từng sợi sinh mệnh lực tinh thần phiêu dật mà ra, sau đó lao về một phương hướng khác.

Vạn Âm Tà thấy vậy thì mày cau càng chặt.

“Nếu trận pháp không có vấn đề thì vấn đề đại khái là lối dẫn.”

Đúng lúc này, lão lơ đãng nhìn thoáng qua tu sĩ quỳ trên mặt đất. Hai mắt chợt trừng lớn!

Chờ đã! Trang phục kia không phải trang phục đệ tử nội môn Huyết Quật Động lão hay sao? Theo lý thuyết, Vạn Tà Trận tuy rằng cướp đoạt hết thảy sinh mệnh lực trong phạm vi ngàn dặm, nhưng ngoại trừ tu sĩ Huyết Quật Động lão. Vạn Tà Trận không nên cướp đoạt sinh mệnh lực Tà tu Huyết Quật Động mới đúng.

“Dạ Vô Song! Cái đồ phế vật này. Bổn Động chủ lúc trước không nên giao chuyện quan trọng như vậy cho ngươi, ngay cả chuyện cơ bản nhất cũng không xử lý được!”

Vạn Âm Tà bực bội tột độ.

Lão lập tức thao túng tinh thần lực, tiếp tục hướng phía trước thăm dò. Nhưng từng hình ảnh ánh vào mắt lão đều khiến mặt lão thêm sa sầm.

Từng thi thể Tà tu thuộc về Huyết Quật Động ngã trên mặt đất, có tu sĩ nội môn, cũng có Hành hình giả.

Nếu không đoán sai thì toàn bộ đều bị Vạn Tà Trận ép khô sinh mệnh lực.

“Chẳng mấy chốc sẽ đến vị trí trận pháp, Bổn Động chủ ngược lại muốn xem Dạ Vô Song ngươi đang làm cái gì.”

Đang lúc hắn sắp tới vị trí trận pháp. Phía trước chợt có một bóng người bước ra.

“Hòa thượng?” Vạn Âm Tà giật mình.

Không cần đoán cũng biết, người tới chính là Diệp Vô Tâm.

Diệp Vô Tâm chắp một tay trước ngực, chầm chậm đi về phía trước. Vạn Âm Tà còn cho rằng đối phương không phát hiện sự tồn tại của mình thì lại thấy Diệp Vô Tâm xoay người, nhìn thẳng về hướng lão.

“Thí chủ chính là Động chủ Huyết Quật Động kia sao?” Diệp Vô Tâm hỏi.

Giọng nói tựa như chân ngôn, âm lớn như hồng chung.