Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 209: Một kích giết địch




Chúng Tà tu bên cạnh xem chiến cứ như đã đoán được bộ dáng chết vô cùng thê thảm của Diệp Vô Tâm, không khỏi hờ hững nói: “Trư Lực vừa đi lên đã dùng đại chiêu, dù hòa thượng kia cũng là Dưỡng Thần Cảnh thì chỉ e cũng không đỡ nổi một kích này.”

“Đúng đấy. Nghe nói thân thể Trư Lực là dùng tinh huyết của mấy ngàn Động Linh Cảnh luyện mà dựng thành, cũng nghe đâu không phải Động Phủ là không phá được.”

Không ít người đều đang thảo luận thân phận nam tử cao lớn và chiến tích khủng bố khiến người nơm nớp lo sợ của hắn ta.

Bên kia, gương mặt Trư Lực đã dần tràn đầy vui sướng. Bởi trong đầu hắn ta không nhịn được đã tưởng tượng ra hình ảnh máu thịt be bét sắp tới.

“Nhất Thiện Chỉ.”

Một giọng nói rất nhẹ vang vọng bên tai hắn, Trư Lực lấy lại tinh thần, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hoàn toàn há hốc miệng.

Diệp Vô Tâm chỉ dùng một ngón trỏ tay phải, dễ dàng đỡ được một kích toàn lực của hắn ta.

Trư lực dại ra vài tức, sau đó thẹn quá thành giận, điên cuồng gào lên:

“Không thể nào! Lại tiếp một chiêu của ta!”

Động tác của Trư Lực bây giờ rõ ràng hoàn toàn không ăn khớp lời hứa hẹn ban đầu của hắn.

Rõ ràng Trư Lực vốn không định thực hiện hứa hẹn, chẳng qua, một tức trước khi hắn ra tay, tốc độ Diệp Vô Tâm còn nhanh hơn hắn.

Chỉ thấy tay phải Diệp Vô Tâm nắm thẳng tới mặt trư lực. Dưới ánh mắt của chúng Tà tu, năm ngón tay hòa thượng chợt dùng sức.

Rắc!

Đầu Trư Lực vỡ vụn như dưa hấu, máu thịt bắn khắp nơi, dọa đám Tà tu sợ ngây người.

“A di đà Phật, hy vọng sau khi thí chủ đến Tây Thiên cực lạc có thể hối cải để làm người mới, một lần nữa kiên định làm người.”

Diệp Vô Tâm chắp hai tay, vịnh tụng một chút phật hiệu.

Thoạt nhìn vô cùng kỳ quái.

Đặc biệt là khi tay phải Diệp Vô Tâm còn dính máu đỏ chói lọi, khiến người ta không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn là tăng nhân Phật môn phổ độ chúng sinh hay là ma tăng rơi vào tà đạo.

“Khốn khiếp, Trư Lực chết rồi?”

“Trực tiếp niết nổ đầu, còn tàn nhẫn hơn cả ta, tên kia không phải hòa thượng sao?”

“Các ngươi sợ cái gì, chúng ta đông người như vậy còn sợ đánh không lại một mình hắn ta à? Chúng ta cùng tiến lên! Cho hắn nếm thử thực lực Huyết Quật Động.”

Vừa dứt lời, hơn trăm Tà tu nhanh chóng hành động, vây chặt xung quanh Diệp Vô Tâm không chừa một khe hở. Thậm chí trên trời cũng có người bao vây.

“Lên!”

Một tiếng gầm giận dữ vang vọng, mọi người khởi xướng công kích mãnh liệt.

...

Vô số chiêu thức ném thẳng về phía Diệp Vô Tâm hoa cả mắt, tựa như phim bom tấn Hollywood vậy.

“Nhiều công kích như vậy, cho dù là Động Phủ Cảnh cũng phải bị đánh cho nằm sấp rồi chứ.” Có người nói.

“Đương nhiên, nếu con lừa ngu ngốc này còn có thể sống, ta lập tức ăn phân ở tại cho các ngươi xem...”

Giọng nói chợt im phắt.

“Ta không... không nằm mơ đấy chứ?”

Nam Tà tu vừa kêu gào ăn phân ngây ra như phỗng, ngón tay run rẩy chỉ Diệp Vô Tâm.

Chỉ thấy các chiêu thức tán đi, Diệp Vô Tâm lại đứng tại chỗ không động.

Sau lưng hắn là một pho tượng Phật Đà rạng ngời Phật quang.

Sau lưng Phật Đà là ngàn cánh tay, mỗi cánh tay đỡ một công kích.

“Đây chẳng lẽ là công pháp Địa giai trong lời đồn?”

“Công pháp Địa giai bình thường ta cũng từng thấy rồi, không thể đạt tới uy thế bực này. Nói không chừng chính là công pháp Địa giai cực phẩm, thậm chí là Thiên giai cũng có khả năng.”

Những lời này vừa ra, không ít người đều lộ ra sợ hãi, đồng thời cũng sinh ra nóng bỏng.

Nóng bỏng không phải vì gì khác, đều đến từ sự tham lam cơ bản nhất!

Công pháp Địa giai cực phẩm! Nếu có thể gạt được phương pháp tu luyện từ miệng lừa ngốc này thì việc bước lên Dưỡng Thần Cảnh thậm chí Động Phủ Cảnh cũng là chuyện ngay trước mắt thôi.

Diệp Vô Tâm cảm thụ được vô số ánh mắt tham lam xung quanh. Bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đáng buồn làm sao.”

“Thôi vậy, để tiểu tăng tiễn các ngươi đoạn đường phàm này đi.”

Diệp Vô Tâm đi từng bước về phía trước.

“Phật nói phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.”

“Tiểu tăng muốn hỏi, vậy vong linh dưới đao kia đi đâu giải oan?”

“Cố. Tiểu tăng tự đáp, vậy để tiểu tăng thay oan hồn giải oan...”

Lời này tựa như chuông đồng vang vọng trong đầu mỗi người ở đây. Ngay sau đó, chuyện khiến người ta rơi tròng mắt đã xảy ra.

Phật Đà sau lưng Diệp Vô Tâm dần hư ảo rồi biến mất.

Chỉ dư lại một mặt trời thật lớn màu đen.

Diệp Vô Tâm mở bừng đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt, tròng mắt đen ám, chấn nhiếp tâm thần người khác!

Phật quang vốn ánh vàng rực rỡ cũng lập tức ám xuống, tối tăm vô cùng.

“Đại Hỉ Bi Nộ Ai Thuật.”

Tay phải dính máu của Diệp Vô Tâm khẽ kháp, tiếng than khẽ vang lên. Sau mặt trời màu đen lại xuất hiện bốn Tu La pháp tướng.

Bốn Tu La pháp tướng đều tự mang theo bốn gương mặt khác nhau, chính là Hỉ (Vui), Nộ (Giận), Ai (Buồn), Nhạc (Mừng).

Không biết từ lúc nào, một loại không khí quái dị tột cùng lan khắp toàn trường.