Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 208: Hướng Sinh Chú (2)




Dứt lời, một luồng khí tức của Đan Hồn Cảnh hoàn toàn dâng lên. Thiên Dạ Quân và Cuồng Si đều ngây ngẩn cả người.

Không được vài tức, toàn thân hai người đều run lên đến mức mắt thường cũng thấy được.

“Ngươi... ngươi thật là... Đan...”

Lúc này Thiên Dạ Quân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. bởi sau khi khí tức này dâng lên đến bây giờ, hai người bọn họ đều không thể nhúc nhích chút nào.

Khí tức này quá mức khủng bố, ép tới khiến bọn hắn căn bản khó có thể thở chứ càng đừng nói nhúc nhích. Diệp Vô Tâm nhẹ nhàng nâng tay phải lên.

Giọt nước trên đầu ngói trùng hợp rơi lên ngón trỏ.

“Mưa rồi.”

Diệp Vô Tâm thoáng ngước đầu lên, ánh mắt vẫn luôn nhắm chặt, khẽ há miệng.

Cuồng Si bên cạnh tựa hồ đã nhận ra cái gì, sự hoảng sợ lan tràn toàn bộ gương mặt hắn ta, thúc giục hắn gào khản cả giọng:

“Chờ đã, ta nguyện ý...”

“Vạn vật quy về U Minh, Hướng Sinh Chú, thích.”

Diệp Vô Tâm bình tĩnh niệm.

Trong nháy mắt, vạn vật phảng phất quy về yên tĩnh, lặng ngắt như tờ. Đồng tử Thiên Dạ Quân co rụt, toàn thân run lẩy bẩy.

Hai mắt hắn tràn đầy kinh hãi, từ từ nhìn xuống phía dưới.

Từ lòng bàn chân bắt đầu, thân thể hắn từ từ hóa đá, tựa như nhìn vào mắt Medusa vậy.

Tốc độ hóa đá ngày càng nhanh, không tới nửa khắc, từ thắt lưng trở xuống đều đã cứng đờ.

“Ta... ta chưa thể chết được, ta nhận thua được rồi chứ? Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi.”

Thiên Dạ Quân không cảm giác được nửa thân dưới mới bắt đầu sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy.

Hắn ta còn rất nhiều chuyện muốn làm, hắn ta còn chưa thể nghiệm đủ tư vị nhìn người khác như sâu như kiến. Hắn ta không muốn chết sớm như vậy.

Đáng tiếc, hắn ta cầu sai người rồi. Diệp Vô Tâm làm xong mọi việc lập tức ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.

“Còn vài binh tôm tướng cua nữa.”

Diệp Vô Tâm vừa lầm bầm vừa nhìn về một phía.

“Ngươi nói sao hai người Cuồng Si đại nhân đi lâu như vậy?”

Một người không nhịn được hỏi.

“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây, nếu Cuồng Si đại nhân đã để chúng ta ở đây chờ thì chúng ta chờ là được.”

Hơn trăm Tà tu đứng ngoài tường thành, trò chuyện xôn xao.

“Đúng rồi, lúc trước ta nghe nói Huyết Quật Động chúng ta chuẩn bị tấn công Chiến Hổ Môn, không biết là thật hay giả.”

“Cái này còn cần hỏi sao, xem tình huống bây giờ là biết rồi. Chắc chắn là thật chứ sao. Theo ta biết, Huyết Quật Động chúng ta đang bí mật bố trí cái gì đó, chỉ cần bố trí thành công thứ kia, cả Phúc Vân Châu này đều sẽ quy thành lãnh thổ Huyết Quật Động.”

“Ôi! Khủng bố thế à?”

“Đương nhiên rồi, đặc biệt là chờ Động chủ đại nhân đột phá Đan Hồn Cảnh thì thể tiện thể gồm thâu luôn Thiên Nguyên Châu cách vách cũng là chuyện nhỏ.”

“Nghe nói bây giờ Thiên Nguyên Châu bị một thế lực ngũ phẩm mới bá chiếm. Hình như là 'Huyết Sát Các' thì phải.”

“Xì, Huyết Sát Các kia đứng trước Huyết Quật Động chúng ta vốn là không đáng nhắc tới. Theo ta thấy, Huyết Sát Các hẳn là gặp thời thế mới có thể trùng hợp đánh bại Vô Cực Môn, trở thành bá chủ mới của Thiên Nguyên Châu.”

Một người khinh bỉ nói. Dứt lời còn chỉ vào chính mình:

“Nghe nói Huyết Sát Các kia là tổ chức sát thủ đấy. Hôm nay ta nói vậy có khi hôm nào đấy Huyết Sát Các lại phái sát thủ tới giết ta cũng nên. Bọn chúng chính là một đám rác rưởi!”

Nói xong lại khiến một đám cười ha hả.

“Ha ha ha, nơi quỷ quái này có ai nghe được chứ.”

“Đúng đấy.”

“Chờ ngươi có cơ hội đứng trước mặt bọn họ lại nói những lời này đi.”

“Hử? Bên kia có con lừa đầu trọc thì phải?”

Lời này khiến không ít người chú ý. Quay đầu mới thấy Diệp Vô Tâm mặc áo cà sa bình tĩnh đi về phía bọn họ.

“Chư vị thí chủ, tiểu tăng đến để tiễn các vị đi trước Tây Thiên cực lạc.”

Diệp Vô Tâm chắp tay, dẫn đầu lên tiếng.

“Tây Thiên cực lạc? Hòa thượng này bị điên đấy à?”

Nghe vậy, rất nhiều người đều cười vang.

Tính tất cả Tà tu Huyết Quật Động ở nơi này thì ngay cả một thế lực lục phẩm bình thường đều không thể chống lại. Vậy mà một mình hòa thượng ngu ngốc này lại muốn đánh bại toàn bộ người ở đây ư? Đúng là trò cười.

“Vừa lúc nhàn rỗi không có gì chơi, cho toa gã hòa thượng này để tập luyện đi.”

Một nam tử cao lớn bước khỏi đám người, giọng nói tục tằng.

“Hòa thượng, chỉ cần tiếp được một chiêu của ta, ta đảm bảo không giết ngươi.”

Nam tử cao lớn râu ria xồm xoàm, nhếch miệng cười khiêu khích.

Ngay sau đó, khí thế quanh thân hắn ta dâng lên. Dưỡng Thần Cảnh Ngũ trọng thiên!

Không ngờ nam tử trông phổ thông như vậy lại là một cao thủ Dưỡng Thần Cảnh.

“Ta ra tay trước đây!”

Hai chân to lớn của hắn ta chợt dậm xuống, dâng lên một cơn gió lốc tại chỗ, thân ảnh hắn ta phóng vọt tới như đạn pháo.

“Hám Sơn Chấn Hà Quyền!”

Khoảnh khắc nam tử cao lớn bay vút ra, toàn thân theo đà lên cao, hai tay nắm chặt thành quyền, ầm ầm nện thẳng về phía đỉnh đầu Diệp Vô Tâm.