Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 210: Tứ đại Tu La.




“Ma là gì?” Diệp Vô Tâm hỏi.

Cùng lúc đó, Tu La mang vẻ lo lắng bên phải hé miệng, lộ ra răng nanh.

Chuyện khiến người ta rợn cả tóc gáy là Tà tu bị Tu La này liếc mắt nhìn thoáng qua thì hai mắt lập tức ảm đạm không chút ánh sáng, tựa như đánh mất thần trí, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ.

Không chỉ thế, mắt thường có thể thấy được từng đợt khí màu trắng từ ngũ khiếu của bọn họ phiêu ra, tiến vào miệng rộng của Tu La kia.

Không tới một khắc, đám Tà tu bị hút khô đều ngã phịch xuống đất. Về phần sinh mệnh... còn cần hỏi sao? Ba hồn bảy vía đều bị rút cạn, không chết mới lạ.

“Hắn không phải tăng nhân gì cả, rõ ràng chính là yêu tăng!” Một Tà tu bị dọa vỡ mật, lông tóc dựng đứng muốn chạy ra sau.

Đúng lúc này, Diệp Vô Tâm lại mở miệng.

“Ta chính là Ma.”

Lần này đây đến phiên Tu La nộ bên trái Diệp Vô Tâm ra tay. Vị Tu La này dài ra sáu cánh tay, mỗi hai tay cầm một binh khí khác nhau.

Binh khí bất ngờ múa may, uy vũ sinh uy, sắc bén làm cho người ta sợ hãi.

“Không tốt, Huyền Quy Thuẫn.”

Có Tà tu thấy một thanh Hàng Ma đang vung về phía mình thì vội vàng thi triển công pháp phòng ngự.

Đáng tiếc, công kích của gậy Hàng Ma hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn ta.

Gậy Hàng Ma còn chưa chạm tới thuẫn đã khiến thuẫn dập nát vỡ tan, về phần người, đương nhiên là bị đập thành bãi thịt nát.

Sáu binh khí tựa thần binh, không một Tà tu nào có thể đỡ được. Cho dù có thể ngăn cản cũng không giữ được bao lâu, cuối cùng chết dưới binh khí.

“Đại đạo duy ngã, vô luận đạo Phật, lấy tâm làm gốc, đều tại thân ta. Thiên tức thương thương, địa tức mang mang, dĩ dư châu miểu, đạt pháp tự nhiên...” Diệp Vô Tâm tụng niệm.

Lúc này, hai Tu La còn lại đồng loạt ra tay.

Tu La Ai há miệng, phát ra tiếng bi ngâm trách trời thương dân, lại tựa như ma âm quấy đảo.

Đặc biệt là những Tà tu nghe được tiếng xướng này đều bất chợt đỏ ngầu hai mắt, sau đó điên cuồng ra tay với đồng bọn xung quanh, hỗn loạn một mảnh.

Tu La Nhạc lại mỗi tay cầm một cái trống bỏi. Trống bỏi không ngừng lắc lư, phát ra tiếng 'tùng tùng' vang dội.

Chỉ cần Tà tu nghe được chuỗi tiếng trống này đều sẽ bất ngờ cười điên cuồng, thậm chí sinh ra hành vi tự mình hại mình, quỷ dị khiếp người.

Cứ như vậy, không đến nửa khắc, đoàn quân tinh nhuệ mênh mang của Huyết Quật Động đã toàn quân bị diệt, không dư bất cứ người sống nào.

“Yêu... yêu quái!”

Một Tà tu gần chết chỉ vào Diệp Vô Tâm, giọng nói đầy sợ hãi.

Vốn cho rằng mỗi Tà tu Huyết Quật Động bọn họ đã đủ mạnh mẽ khủng bố lắm rồi, giờ mới nhận ra cái gì gọi là núi cao còn có núi khác cao hơn.

Tăng nhân trẻ tuổi kia còn tà hơn đám Tà tu bọn họ cả trăm lần... không, cả vạn lần ấy chứ!

“Thỉnh thí chủ an tâm đi thôi.”

Diệp không lòng dạ nhấn nhẹ tay phải, bóp nát đầu lâu người kia.

Hòa thượng trẻ đi năm sáu bước, hai tay chắp lại, một lần nữa nhắm mắt.

“A di đà phật. Nếu có người ở đây sẽ bị hình ảnh này dọa sợ mất.”

Sau lưng Diệp Vô Tâm thi chất đầy đất, máu chảy thành sông, tựa như vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt.

Diệp Vô Tâm thoáng nhíu mày đăm chiêu, ngước đầu về phía nào đó vài khắc, sau đó lại quay đầu lại, cứ vậy rời đi.

Bóng dáng Diệp Vô Tâm càng đi càng xa

Dạ Mệnh vừa chậm rãi ăn nho Phong Thanh Trúc dâng lên vừa nhìn hình ảnh đang lơ lửng trước mặt.

“Không hổ là Đan Hồn Cảnh Cửu trọng thiên, thực lực hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ta.”

“Công tử há miệng.”

Bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của Phong Thanh Trúc nhẹ nhàng đưa quả nho cuối cùng đưa tới bên miệng Dạ Mệnh. Chờ Dạ Mệnh há mồm ăn vào mới hỏi nàng:

“Tình huống bên Bộ Vân Vương Triều và Hành Thủy Vương Triều thế nào?”

Phong Thanh Trúc nhẹ nhàng đứng dậy chắp tay: “Hồi bẩm công tử, Toán tiên sinh vừa đưa tình báo tới. Hành Thủy Vương Triều nghe theo phương pháp của công tử, nhanh chóng đồng ý trở thành thế lực phụ thuộc Huyết Sát Các ta.”

“Mà Bộ Vân Vương Triều còn hơi chậm trễ một chút. Nhưng cũng nhanh thành công rồi, chỉ trong hai ngày này sát thủ trong các có thể xử lý sạch sẽ Tà tu bị gài vào triều đình Bộ Vân Vương Triều.”

“Rất tốt.”

“Huyết Quật Động tổn thất hai Hộ pháp và hơn trăm Tà tu tinh nhuệ tại Kim Cương Vương Triều, có thể thấy nguyên khí đại thương, trong thời gian ngắn bọn họ không những không tìm Huyết Sát Các trả thù mà còn có thể khiêm tốn một chút, có lẽ sẽ chờ bố trí xong đại trận kia hoặc chờ Động chủ bọn họ đột phá thành công.”

Dạ Mệnh cân nhắc, sau đó hai mắt lóe ánh sáng lạnh: “Truyền lệnh của ta, toàn bộ sát thủ nhân thời gian này ra tay đi.”

“Dựa theo lời ta nói lúc trước, tình nguyện đầu hàng thì giữ lại, không muốn theo thì giết hết là được.”

“Nhớ kỹ, chỉ giết kẻ có dính dáng tới Huyết Quật Động, đừng đụng tới bá tánh bình dân.”

Dạ Mệnh dặn dò.

Không phải hắn thánh mẫu, mà bách tính chính là nguyên liệu cho nhiệm vụ chi nhánh sau này của hắn, nếu giết sạch rồi hắn đi đâu lấy tài nguyên bây giờ?

“Vâng công tử, thiếp thân xin lui trước.”

Dạ Mệnh gật đầu.

Phong Thanh Trúc thi lễ vạn phúc, độn thổ rời đi.