Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 207: Hướng Sinh Chú




“Tiểu tăng sẽ báo thù cho sự đau đớn các vị phải chịu.”

“Thế nên, vẫn là thỉnh chư vị thí chủ an tâm đi trước đến Tây Thiên cực lạc đi.”

Nữ quỷ mở bừng hai mắt, chỉ thấy khí tức mạnh hơn Thiên Dạ Quân trăm vạn lần chợt dâng lên!

Khụ!

Thiên Dạ Quân nâng tay phải ôm ngực, bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.

Gương mặt vốn đã tái nhợt càng trắng đến không thể trắng hơn.

“Sao có thể...”

Thiên Dạ Quân trừng to nhìn Tháp Luyện Ngục Phù Đồ trước mặt như gặp quỷ.

“Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc trước, vì gia tốc luyện thành Tháp Luyện Ngục Phù Đồ nên hắn ta đã lợi dụng một ít bí pháp, luyện tháp thành một bộ phận cơ thể của bản thân. Cũng chính là nói, chỉ cần Tháp Luyện Ngục Phù Đồ chịu bất cứ tổn thương gì cũng sẽ gián tiếp ảnh hưởng lên cơ thể hắn ta.

Lúc này, hắn ta rõ ràng nhận thấy được trong Tháp Luyện Ngục Phù Đồ đang rung chuyển kịch liệt, tựa như ngay cả thân tháp cũng sắp không chịu đựng nổi nữa.

“Đáng chết!”

Cuối cùng Thiên Dạ Quân chỉ có thể thu hồi Tháp Luyện Ngục Phù Đồ, tòa tháp không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng bay về trên tay hắn ta.

Sau khi thu tháp lại, Thiên Dạ Quân trừng mắt nhìn đầu sỏ đứng đối diện.

“Ngươi làm gì trong đó?”

Diệp Vô Tâm khôi phục dáng vẻ bình thường, hờ hững đáp: “Đưa mấy thứ kia đến nơi các nàng ấy nên đi.”

“Ngươi! Ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn.” Thiên Dạ Quân giận tím mặt.

Hắn có thể nghe hiểu 'thứ kia' Diệp Vô Tâm nhắc đến là thứ gì!

Toàn bộ lệ quỷ bên trong đều do hắn tỉ mỉ đào tạo mà thành, đặc biệt là có một quỷ trong số đó chỉ cần tìm được cơ duyên thích hợp không chừng sẽ trở thành ác quỷ Động Phủ Cảnh! Giá trị không có giới hạn!

Nhưng giờ toàn bộ đều đã bị Diệp Vô Tâm phá hủy.

Lúc này cơn giận của Thiên Dạ Quân đối với Diệp Vô Tâm đã đến mức hận không thể ăn sống nuốt tươi y.

“Bất Tường Huyết Nhận!” Thiên Dạ Quân gầm lên.

Sau lưng hắn điên cuồng dâng lên huyết khí sắc bén, dần dân ngưng tụ thành lưỡi dao xoay 'vù vù', công kích mạnh mẽ lao thẳng về phía Diệp Vô Tâm.

“Phí công.” Diệp Vô Tâm lắc đầu.

Y vươn tay trái, lòng bàn tay bao trùm Phật quang vỗ thẳng vào lưỡi dao bén kia. Lưỡi Huyết Nhận bắn ngược trở lại, sức mạnh lớn đến mức khiến Thiên Dạ Quân không nhịn được lui về sau mấy bước.

“Cuồng Si, còn không nhanh lên!”

“...”

Thiên Dạ Quân bất ngờ hét lên, khiến người ta bất ngờ không kịp phòng.

Nháy mắt, Cuồng Si đã xuất hiện sau lưng Diệp Vô Tâm. Hắn ta truyền âm:

“Tốt lắm.”

Thiên Dạ Quân nhếch miệng cười, nhìn Diệp Vô Tâm.

“Hôm nay dù ngươi có là Động Phủ Cảnh Lục, Thất trọng thiên cũng phải để mạng lại.”

Thiên Dạ Quân lui lại mấy bước, lấy Diệp Vô Tâm làm trung tâm, mặt đất trong phạm vi trăm thước chợt nhô lên từng bọc nhỏ, sau đó, một nhánh cây màu đen quái dị chui lên khỏi mặt đất.

Đám cành cây động này nhanh như tia chớp, nháy mắt đã quấn lấy nhau, hình thành một nhà giam nhốt Diệp Vô Tâm vào trong đó.

“Công pháp của người này thật sự cổ quái, thừa dịp bây giờ hắn bị nhốt, chúng ta hợp lực cùng tiến lên, trực tiếp một chiêu chấm dứt hắn đi.” Thiên Dạ Quân truyền âm với Cuồng Si.

Rõ ràng, sự tồn tại của Diệp Vô Tâm khiến Thiên Dạ Quân cảm giác được kiêng kị nồng đậm.

“Được.” Cuồng Si trầm trọng gật đầu.

Khi hắn ta tới, vừa lúc thấy được cảnh tượng Thiên Dạ Quân đối chiến Diệp Vô Tâm.

Ngay cả Tháp Luyện Ngục Phù Đồ của Thiên Dạ Quân đều không vây được thì không chừng tu vi của hắn thật sự là Động Phủ Cảnh Ngũ trọng thiên trở lên.

“Điện Lôi Mâu!”

Sấm sét quấn quanh cánh tay phải của Cuồng Si.

Tu vi Động Phủ Tứ trọng thiên cũng toàn bộ triển khai.

Lực lượng sấm sét rung động mãnh liệt nháy mắt biến thành một thanh trường mâu quấn đầy tia điện.

“AAA!”

Cuồng Si gầm lên, tay phải ném tới.

Trường mâu bay ra như tia chớp.

“Dạ Chi Lợi Nhận.”

Lúc này, hai tay Thiên Dạ Quân thoáng run lên.

Mu bàn tay hiện lên một đôi nhận năng lượng màu đen tựa như một con báo gồng mình chuẩn bị bắt giữ con mồi.

Thiên Dạ Quân chỉ để lại một đạo tàn ảnh tại chỗ.

“Ta không tin kim quang này của ngươi thật sự vô địch .”

Hai mắt Thiên Dạ Quân thoáng cái phụt ra sát ý mãnh liệt.

Hắn bắt chéo hai tay, vẽ ra một trảm chữ thập về phía Diệp Vô Tâm đằng trước.

“Khóc không khó, khó không khóc, thế gian ngàn khó vạn khó, duy...” Diệp Vô Tâm niệm.

Trước mặt hắn dâng lên một ấn ký ánh vàng rực rỡ.

Phật quang trên người Diệp Vô Tâm càng thêm nồng đậm, cuối cùng diễn biến thành hư ảnh La Hán.

“Không thể nào!”

Thiên Dạ Quân khó có thể tin.

Khiến hắn ta khiếp sợ không phải gì khác, mà là vì công kích của hắn ta và một kích toàn lực của Cuồng Si đều bị hư ảnh La Hán vừa dâng lên từ trên người Diệp Vô Tâm ngăn cản.

“Hai vị thí chủ cần gì phải như vậy chứ?”

“Việc đã định rồi, không ai sửa được.”

Diệp Vô Tâm nói.