Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 206: Ma tăng




“Đúng là khoác lác không chuẩn bị trước. Vốn ta chỉ hỏi cho biết thôi, giờ xem ra dù ngươi có là Động Phủ thì cảnh giới cũng chẳng cao đến đâu được.”

Hai mắt Thiên Dạ Quân thoáng cái nở rộ màu máu, thân hình nhoáng lên: “Cho ngươi nếm thử chiêu này.”

“Phù Tầng Luyện Ngục Pháp!”

Tay phải Thiên Dạ Quân xuất hiện một pháp bảo hình tòa tháp.

“Khởi!”

Thiên Dạ Quân nâng tay phải.

Tháp luyện ngục chợt dâng lên cao, hình dáng cũng dần khổng lồ lên, thoáng chốc đã cao tới bốn, năm trượng.

Sau khi Tháp Luyện Ngục Phù Đồ hoàn toàn hiện ra, một luồng khí tức máu tanh cực kỳ tà dị từ tháp tỏa ra.

Thiên Dạ Quân thấy cảnh này thì vẻ mặt hơi đắc ý, cười nói: “Ta đã dùng ba nghìn ba trăm ba mươi ba nữ tử sinh vào tháng âm năm âm tế luyện mới ra tháp này, uy lực không thua gì một pháp bảo Địa giai hạ phẩm!”

Diệp Vô Tâm nghe vậy thì giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ:

“Có thể để bần tăng hỏi thí chủ một vấn đề trước khi ra tay không?”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Trong đầu Thiên Dạ Quân vô thức sinh ra một dự cảm không tốt.

“Trong mắt thí chủ, sinh mạng vạn vật trên thế gian này là gì?”

Thiên Dạ Quân cười rộ lên: “Nếu ngươi muốn nhắc tới đám người phàm kia, ta có thể nói rõ cho ngươi. Trong mắt ta thì người phàm đều không xem như người thật sự, bọn họ chẳng qua là đá kê chân cho tu luyện giả chúng ta thôi!”

Dứt lời, Thiên Dạ Quân bắt đầu kháp pháp quyết.

“Hạ!”

Tháp luyện ngục treo cao trên đầu Diệp Vô Tâm ầm ầm sập xuống, tựa như muốn trực tiếp vây Diệp Vô Tâm vào bên trong.

Chẳng qua, khiến Thiên Dạ Quân ngoài ý muốn chính là mãi đến khi Tháp Luyện Ngục Phù Đồ hạ xuống mà Diệp Vô Tâm cũng không có động tác gì, cứ vậy mặc cho tháp bao phủ.

Thiên Dạ Quân thấy vậy thì hoang mang không thôi.

Nếu là người thường, dù biết bản thân không thể ngăn cản cũng phải giãy dụa ý tứ một chút chứ. Nào có ai giống Diệp Vô Tâm đứng yên không nhúc nhích.

“Vào Tháp Luyện Ngục Phù Đồ của ta cũng đừng hòng ra được nữa.”

Thiên Dạ Quân tự tin nói.

Hắn từng mượn pháp bảo này cứng rắn lật ngược ván cờ, vây khốn hai trưởng lão Chiến Hổ Môn muốn tập kích mình, cuối cùng mặc cho hai người chết trong tháp.

Từng luồng quỷ hồn không cam lòng chết uổng biến thành lệ quỷ xoay tròn xung quanh Diệp Vô Tâm.

“Thế mà là một tiểu hòa thượng.”

“Hí hí hí, thật tuấn tú nha. Các tỷ muội, lần này có lộc ăn rồi.”

“Hòa thượng, không bằng tới một lần cá nước thân mật thế nào?”

Vô số giọng nói như ma âm vờn bên tai, vọng đi vọng lại trong Tháp Luyện Ngục Phù Đồ, mà Diệp Vô Tâm vẫn không có động tác gì.

Y yên lặng chắp tay đứng tại chỗ bất động, tựa như một tăng nhân nhập định vậy.

“Vậy ta không khách sáo nữa!”

Một nữ quỷ diện mạo thanh thuần động lòng người nói, sau đó nhe răng nhếch miệng, vươn cánh tay tái nhợt về phía mặt Diệp Vô Tâm.

“A di đà Phật.”

Bốn chữ vừa ra.

Toàn bộ nữ quỷ nơi này tựa như bị trúng định thân chú, không thể nhúc nhích.

Dưới ánh mắt kinh hãi của chúng quỷ, Diệp Vô Tâm há miệng, Phật ngữ theo đó mà ra:

“Diệu kì tổng trì bất động bạc, thủ lăng nghiêm vương thế hi hữu. Tiêu ta triệu kiếp điên đảo tưởng, bất lịch tăng hoạch pháp thân...”

Ánh huỳnh quang vàng nhạt vốn bao trùm quanh thân Diệp Vô Tâm chợt nở rộ ánh sáng chói lòa.

Lúc này, sau lưng Diệp Vô Tâm mơ hồ hiện lên một vầng mặt trời, tựa như La Hán tái thế!

“Á!”

“Á á!”

“Đau quá... Khi còn sống chúng ta đều là người vô tội. Ngươi thân là hòa thượng, sao chút lòng từ bi của Phật gia cũng không có thế? Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy!”

Một lệ quỷ vừa tê rống vừa chất vấn Diệp Vô Tâm.

Diệp Vô Tâm nghe vậy thì dừng niệm. Đang khi chúng quỷ cho rằng Diệp Vô Tâm hồi tâm chuyển ý thì lời hắn nói lại khiến toàn bộ quỷ sững sờ:

“Tuy rằng tiểu tăng tự xưng 'tiểu tăng', nhưng đã thừa nhận bản thân là người của Phật hồi nào?”

“Ngươi không phải người Phật gia thì sao còn tu luyện công pháp Phật môn?” Một quỷ không nhịn được nói.

Diệp Vô Tâm cười tủm tỉm: “Ngươi nhìn chỗ nào mà cảm thấy đây là công pháp Phật môn?”

“Chẳng lẽ không...”

Nói được một nửa đã im bặt.

Bởi toàn bộ chúng quỷ đều thấy, ánh mặt trời hư ảo sau lưng Diệp Vô Tâm dùng tốc độ mắt thường thấy được dần nhuốm màu đen tối.

Không lát sau, ánh mặt trời rạng rỡ tượng trưng cho Phật kia đã hoàn toàn đen tối không rõ.

“Từ lần nào đó bắt đầu, tiểu tăng đã không còn là người của Phật môn dối trá kia nữa rồi... “Từ đầu đến cuối, giọng nói của Diệp Vô Tâm vẫn bình tĩnh bằng phẳng, chỉ có lúc này giọng y mới trầm xuống.

“Phật tự cho rằng khám phá vạn vật thế gian, nói chúng sinh ngang hàng. Tiểu tăng muốn hỏi, nếu chúng sinh ngang hàng thì sao Phật lại không tuân theo ngũ hành chứ?”

Nữ quỷ cầm đầu thấy Diệp Vô Tâm không ngừng lẩm bẩm như lâm vào ma chướng thì chỉ cảm thấy lạnh lẽo rợn hồn.

Ngay sau đó, ý tưởng của nàng nhanh chóng thành sự thật.