“Ôi. Theo ta thấy thì quan sát cũng là tốn công vô ích thôi. Một thế lực thất phẩm chưa tính là lục phẩm thì có gì cần cảnh giác chứ?” Thiên Dạ Quân đáp.
“Ngươi!” Cuồng Si cau mày.
Thiên Dạ Quân đứng dậy: “Được rồi, chờ đến lúc công phá Kim Cương Vương Triều cho ngươi chiếm phần lớn công lao được chưa? Coi như bù lại việc ta không đi thăm dò tình huống.”
Cuồng Si không nói một lời, lập tức xoay người.
“Đừng để Phó động chủ đại nhân chờ lâu, mau hành động đi.”
“Để ngừa vạn nhất, lát nữa toàn bộ theo phía sau ta.”
Cuồng Si thật sự có phần thận trọng, trước khi chuẩn bị hành động còn không quên truyền âm với chúng Tà tu đằng sau.
“Rõ!”
“Thế để ta xung phong đi đầu cho.”
Thiên Dạ Quân cười tà, nhún người nhảy thẳng lên tường thành. Cuồng Si không nhịn được cau mày.
Tính cách Thiên Dạ Quân thật sự khiến hắn ta phản cảm. Chẳng qua phản cảm thì phản cảm, hắn ta vẫn rất tán thành thực lực của đối phương.
Dù sao việc hắn ta dùng sức một người phản sát hai vị trưởng lão Động Phủ Cảnh Chiến Hổ Môn đã khiến hơn nửa Phúc Vân Châu khiếp sợ.
“Lạ lùng, thật sự không có ai cả.” Thiên Dạ Quân nheo mắt.
Lúc trước hắn ta đương nhiên cũng chú ý tới tường thành không có ai. Nhưng hắn ta chỉ cho rằng đám người đều đang ẩn núp, định giăng thiên la địa võng bắt bọn họ. Nhưng nhìn tình hình bây giờ...
“Đúng là không có lấy một bóng người.”
Đặc biệt là nhà ở xung quanh tường biên cảnh cũng không thấy ai cả.
“Chẳng lẽ là sợ hãi Huyết Quật Động nên chạy trốn trước rồi?”
Thiên Dạ Quân không nhịn được tự nói.
“Nói vậy vị thí chủ này chính là tu sĩ Huyết Quật Động đúng không?” Một giọng nói tràn đầy từ tính ôn hòa rơi vào tai Thiên Dạ Quân.
Thiên Dạ Quân chợt khôi phục tinh thần.
Hắn ta quay sang nhìn vị trí phát ra tiếng nói, chỉ thấy một tăng nhân trẻ tuổi mặc áo cà sa lẳng lặng đứng trên mặt đường cái. Tuy hai mắt đối phương nhắm nghiền, nhưng Thiên Dạ Quân trực giác được đối phương thật sự đang nhìn mình.
“Hòa thượng thối ở đâu ra?”
Thiên Dạ Quân không nhịn được cau mày, sau đó mới đáp lại câu hỏi của tăng nhân.
“Ta là tu sĩ Huyết Quật Động thì sao nào?”
“Tiểu tăng tuân lệnh Các chủ, đến đây thu thủ cấp các thí chủ, tiễn các vị đến miền Tây cực lạc.”
Thiên Dạ Quân nghe vậy cười phá lên ha hả.
“Hòa thượng điên kia, có biết mình đang nói gì không đấy?”
Nói xong, Thiên Dạ Quân không chút che lấp thả ra tu vi, linh khí cuồn cuộn che trời lấp đất, bao phủ phạm vi hơn mười dặm.
“Động Phủ Cảnh Tứ trọng thiên?” Diệp Vô Tâm nghi hoặc lẩm bẩm.
Thiên Dạ Quân cho rằng đối phương bị chính mình dọa tới rồi, cười tà mị.
“Không sai. Hòa thượng thối bị dọa sợ rồi à?”
Diệp Vô Tâm nhắm mắt lại, thoáng lắc đầu, mà một màn này khiến Thiên Dạ Quân rất căm tức: “Bình sinh ta ghét nhất là đám hòa thượng thối tự xưng là tiên sư chính đạo như các ngươi, đều là vẻ mặt khiến người khác ghê tởm!”
“Quỷ Mị Chi Nhân!”
Bóng dáng sau lưng Thiên Dạ Quân dần kéo dài đứng thẳng đầy ma quái. Cùng với đó, tay phải của cái bóng dần lớn thành một thanh đao bén vô cùng.
“Ta muốn đầu của hắn.”
Thiên Dạ Quân nói.
Cái bóng bên cạnh hắn chớp mắt đã bứt ra, tốc độ kinh người, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Diệp Vô Tâm.
Ánh sáng sắc lạnh lóe lên, một đao hạ xuống.
“Cản... đỡ được?”
Hình ảnh ngoài ý liệu khiến Thiên Dạ Quân căng thẳng, mắt thường có thể thấy được toàn thân Diệp Vô Tâm bị một tầng huỳnh quang vàng mỏng như cánh ve bao trùm .
Công kích của cái bóng dừng trên lớp huỳnh quang màu vàng kia như chém vào một lớp hộ giáp, không ảnh hưởng chút nào.
“Thí chủ táo bạo như vậy là không hay đâu.”
Diệp Vô Tâm nói xong, dưới ánh mắt cảnh giác của Thiên Dạ Quân chợt bạo lên ra tay, tay phải giơ lên, tay áo rộng lớn quay cuồng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cái bóng kia, năm ngón tay dùng sức niết...
Rầm!
Bóng dáng chợt nổ tung, biến thành bọt nước trôi đi.
Khóe miệng Thiên Dạ Quân chảy ra máu tươi, mặt tái nhợt vài phần. Xem ra việc bóng dáng biến mất khiến hắn chịu phản phệ nhất định.
“Ngươi... ngươi là cảnh giới gì?”
Rốt cuộc Thiên Dạ Quân nghiêm túc nhìn tăng nhân trước mặt.
Lúc trước hắn ta chỉ cho rằng đối phương có phẫn trư ăn lão hổ chăng nữa cũng chỉ là Dưỡng Thần Cảnh là cùng.
Không ngờ chỉ thoáng cái địch thủ đã dùng tay không niết vỡ bóng dáng của hắn, trình độ này không phải Dưỡng Thần Cảnh bình thường có thể làm được.
Nói không chừng thực lực của hòa thượng này cũng là Động Phủ Cảnh!
Diệp Vô Tâm nghe vậy cũng chỉ cười rất nhẹ: “Tiểu tăng là Đan Hồn Cảnh mà thôi, không đáng nhắc tới.”
“Đan... Hồn Cảnh?”
Thiên Dạ Quân đầu tiên là giật mình kinh ngạc, sau đó mới khôi phục tinh thần.
Thiên Dạ Quân cười lạnh: “Nực cười, cả Phúc Vân Châu này lớn như vậy mà còn không có Đan Hồn Cảnh nào. Làm gì có chuyện ở đâu tự nhiên chui ra một kẻ được?”