Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 204: Thình lình xảy ra




“Đúng rồi, thân thể Triệu Linh Hoàng dung hợp thế nào rồi?”

“Bẩm Các chủ đại nhân, quá trình tiến hành cực kỳ thuận lợi. Không đến nửa ngày nàng đã dung hợp hoàn mỹ khối thân thể xác thịt Các chủ đại nhân ban tặng. Hiện tại nàng đang ở trong các tiến hành khôi phục tu luyện.”

Vạn Thánh báo lại chi tiết.

“Tốt lắm. Tin rằng không lâu nữa Huyết Sát Các ta lại có thêm một cường giả Thánh Cảnh.” Dạ Mệnh cười nói.

Dứt lời, hắn khoát tay áo: “Ngươi lui xuống trước đi.”

“Tuân mệnh.”

Vạn Thánh rời đi.

“Thật sự mong đợi vở kịch sẽ tiếp diễn thế nào nha.”

Dạ Mệnh chống má.

“Công tử.”

Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc.

“Vào đi.”

Ba nghìn tóc đen như thác nước buông xõa sau lưng, đôi mắt tựa ẩn chứa ngàn vạn sao trời. Phong Thanh Trúc lả lướt bước tới, chậm rãi đi vào phòng.

Vừa vào tới nơi, nàng nhẹ nhàng làm lễ vạn phúc, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Các chủ đại nhân, có hai kẻ tự xưng là Hộ pháp của Huyết Quật Động đang nhanh chóng tiến về phía Kim Cương Vương Triều.”

“Ngoài ra còn có rất nhiều Tà tu đi theo, thiếp thân từ xa nhìn lại, ước chừng hơn trăm người, hơn nữa đều là Động Linh Cảnh và Dưỡng Thần Cảnh.”

“À, bọn họ chuẩn bị đến báo thù.” Dạ Mệnh buồn cười.

Nhưng ngay sau đó, ý cười của hắn càng nồng đậm.

“Ta nhớ rõ hôm qua Diệp Vô Tâm mới vừa đến Phật La Tự tại Kim Cương Vương Triều đúng không? Giao chuyện này cho hắn đi. Vừa lúc, ta còn chưa thấy thực lực của hắn bao giờ.”

“Vâng.” Phong Thanh Trúc hơi gật đầu, sau đó hai má nàng chợt ửng đỏ.

“Công tử, phòng tắm ngài nói đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Thỉnh để thiếp thân giúp ngài thay y phục.”

“Được.” Dạ Mệnh cười khẽ.

Kim Cương Vương Triều.

“Bệ hạ! Chuyện lớn không tốt rồi. Phía Đông Nam đang có một đại quân Tà tu hướng thẳng về phía chúng ta.”

Một tướng lãnh vội vã chạy đến trong cung, quỳ một gối chắp tay báo:

“Trẫm đã biết.” Giọng Uy Kế Hoàng rất trầm trọng, sau đó trước mặt chợt lóe lên tia sáng, thân hình Ngô Thừa tướng xuất hiện.

“Ngô Thừa tướng, tình huống thế nào?”

Hai mắt Uy Kế Hoàng gợn sóng.

Chỉ thấy vẻ mặt Ngô Thừa tướng tái nhợt.

Ông ta lắc đầu, môi run rẩy nói: “Không ngờ được... thật không ngờ được!”

“Ngô Thừa tướng, rốt cuộc chuyện thế nào?”

Uy Kế Hoàng nghe vậy cũng hơi kinh hoảng.

“Không ngờ Huyết Quật Động trực tiếp phái ra hai vị Hộ pháp và hơn trăm Tà tu!”

“Hai Động Phủ Cảnh?”

Mặt Uy Kế Hoàng lập tức tái mét, giọng nói yếu đi trông thấy.

Ngô Thừa tướng gật mạnh đầu, suy đồi như ông lão sắp xuống mộ vậy.

Mà trong lúc không khí ngưng trọng lan khắp cung điện thì... Khô Huyền chợt xuất hiện.

Hai măt Uy Kế Hoàng sáng ngời, tựa như nhìn thấy ánh rạng đông vậy. Ông ta đang định nói gì thì Khô Huyền đã lên tiếng trước:

“Các ngươi chỉ cần yên lặng chờ là được. Đã có một đại nhân trong Các đi xử lý đám sâu kiến không biết sống chết kia rồi.”

Lời này của Khô Huyền giống như Định Hải Thần Châm, khiến đám người ở đây chợt an tâm vô cùng, đặc biệt là Uy Kế Hoàng.

Ông ta kích động không thôi. Người có thể được cường giả như Khô Huyền gọi là đại nhân thì đương nhiên là cường giả mạnh mẽ moột phương.

Nhưng lần này đối phương không chỉ phái một mà là hai Động Phủ Cảnh tới. Lại thêm thật nhiều Tà tu... Đáy lòng Uy Kế Hoàng không nhịn được hoài nghi.

Đương nhiên, ông ta không thể hiện nghi ngờ ra mặt.

Mấy trăm năm lịch sử của Kim Cương Vương Triều liệu có kết thúc tại đây hay không đều do khoảnh khắc này quyết định.

Một lúc lâu sau, đoàn người rậm rạp dần nhích đến gần biên cảnh Kim Cương Vương Triều.

“Nghe nói Kim Cương Vương Triều không thiếu nữ tử tuyệt mỹ, nói không chừng hưởng dụng máu tươi của các nàng có thể khiến Bách Âm Công của ta tăng lên một tầng đây!”

Thiên Dạ Quân nhìn ra phía xa, gương mặt tái nhợt hiện lên nụ cười tà dị.

“Đúng vậy Thiên Dạ đại nhân, nữ tử Kim Cương Vương Triều phải nói là tuyệt. Một đám đều phóng đãng vô cùng, hơn nữa âm khí đầy đủ.”

Một gã Tà tu lấm la lấm lét cười ha hả phụ họa.

“Làm đám tiện tì dâm đãng sẽ chỉ ô nhiễm máu của ta. Ta cần là cần thân thể hoàn bích thuần khiết nhất.”

Thiên Dạ Quân tinh tế ngắm bàn tay nhẵn nhụi nõn nà của mình, lầm bầm nói.

“Các huynh đệ nghe rõ rồi chứ? Đến lúc ấy phải chuyên môn bắt loại nữ tử như vậy dâng cho Thiên Dạ đại nhân.”

Tà tu vẻ mặt lấm lét kia chợt quay đầu, lớn tiếng rống với chúng Tà tu phía sau.

“Rõ!”

“Thiên Dạ đại nhân cần bao nhiêu? Chúng thuộc hạ bắt cho ngài bấy nhiêu!”

Thanh âm ồn ào không dứt.

Thiên Dạ Quân cười khẽ, đưa mắt nhìn về phía nào đó.

“Ôi, về rồi à?”

Nam tử trung niên tên Cuồng Si từ trên cao hạ xuống:

“Ta nói ngươi cẩn thận quan sát bốn phía có gì không thích hợp hợp không. Ngươi lại ở đây trộm lười ư?”

Vẻ mặt Cuồng Si rất không tốt.

Vài khắc trước, bọn họ tiến vào bên này mới phát hiện trên tường thành biên cảnh không có lấy một binh sĩ trông coi. Hắn ta cảm thấy có vấn đề nên mới quyết định chia ra thăm dò hai bên trái, phải.

Không ngờ Thiên Dạ Quân lại ở đây lười biếng.