Đương nhiên, không chỉ có như thế, Bàn Đào chín ngàn năm chỉ làm cho chín một lần, Bàn Đào sáu ngàn năm làm cho chín một lần rưỡi, Bàn Đào ba ngàn năm làm cho chín ba lần, số lượng có được gần như gấp bội.
Nói cách khác, Chu Dương tổng cộng có được hơn bảy mươi vạn trái Bàn Đào.
Trong đó Bàn Đào ba ngàn năm có số lượng nhiều nhất.
Đây là một con số làm người ta kinh ngạc.
“Bàn Đào sáu ngàn năm (cấp Thần Thoại): Có thể kéo dài tuổi thọ sáu ngàn năm, loại trừ trăm bệnh. (Sử dụng:100/100)
“Bàn Đào chín ngàn năm (cấp Thần Thoại): Có thể kéo dài tuổi thọ chín ngàn năm, tiêu tai giải kiếp. (Sử dụng:100/100)
Tất cả Bàn Đào trong vườn Bàn Đào, còn bị ép chín mấy lần, ít nhất được đến hơn bảy mươi vạn trái Bàn Đào.
Đây là một con số vô cùng kinh người.
E rằng trong rất nhiều năm tới Thiên đình sẽ không thể tổ chức tiếp tiệc Bàn đào nữa... Nghĩ lại lúc đầu ban đầu đồng ý với Chu Dương, chỉ cho hắn một trăm trái Bàn Đào chín ngàn năm, bây giờ thì hay rồi, đúng là lỗ thấy bà nội.
Thiên Đế tức hộc máu.
Lúc đầu không chấp nhận đề nghị của Thiên Đế, bây giờ Tây Vương Mẫu phải tự gánh hậu quả.
“Ngươi lấy quá nhiều Bàn Đào rồi, có thể để lại cho chúng ta một ít không!”
“Tiệc Bàn Đào mỗi ngày đều phải có, cũng không thể ngưng tổ chức được...” Thiên Đế nài nỉ.
Tiệc Bàn Đào đã trở tiệc mỗi năm trên Thiên Đình, không biết bao nhiêu người vì để có tư cách tham gia mà sứt đầu mẻ trán.
Dù sao đây cũng là châu báu gia tăng tuổi thọ hiếm có trên đời.
Thế gian chỉ có Bàn Đào và Nhân Sâm quả.
Có điều số lượng Nhân Sâm quả có hạn, số lượng được phân đến quả thực ít tới đáng thương.
“Chuyện này liên quan gì đến ta?”
“Ta đâu có tổ chức tiệc Bàn Đào!”
“Nói chứ không tổ chức tiệc Bàn Đào nữa, các ngươi còn có thể tiết kiệm được không ít Bàn Đào để ăn, vậy quá mỹ mãn còn gì!”
“Ta chưa dọn luôn vườn Bàn Đào coi như đã nể mặt các ngươi lắm rồi!”
Không biết bao nhiêu người dốc hết tâm sức để đến được tiệc Bàn Đào, ngươi lại bảo chúng ta khỏi làm nữa.
Chuyện này sẽ khiến bao người đang sống sờ sờ phải tức đến chết chứ?
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người buồn bực.
Xét cho cùng đến tận bây giờ, tiệc Bàn Đào không chỉ là một sự kiện trọng đại, mà còn là một phương tiện để Thiên Đế thu phục lòng người.
Đột nhiên không tổ chức tiệc Bàn Đào nữa, chắc chắn sẽ làm vạn giới hỗn loạn.
Không sai, chính xác là khủng khiếp như vậy đấy! Nhưng mà đồ đã vào tay Chu Dương, bọn họ muốn lấy về sao? Chuyện này mà được sao?
Quan trọng nhất là phụ hoàng và mẫu hậu đều không phản bác, nói như vậy, không lẽ câu trước Chu Dương vừa nói là thật sao.
Nuốt lời?
Điều này sao có thể được?
Ngay cả Tây Vương Mẫu còn không phản bác một lời nào, chứng tỏ là đã chấp nhận chuyện này.
Nếu đã đồng ý với Chu Dương rồi, không có người nào dám nuốt lời.
Nếu không thì phải nói chuyện với rìu Bàn Cổ Khai Thiên trong tay hắn trước, xem nó có đồng ý hay không.
Tây Vương Mẫu là cháu ngoại Bàn Cổ, có ấn tượng sâu đậm nhất đối với rìu Bàn Cổ Khai Thiên, đây là một tuyệt thế hung binh, hơn nữa Chu Dương còn là người có sức mạnh đứng đầu.
Hắn chính là Bàn Cổ tái thế!
“Ngươi đừng điên khùng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”
Tiên nữ áo xanh có thành kiến sâu nhất với Chu Dương, nghe thấy lời Chu Dương nói, nhịn không được trả lời một cách mỉa mai.
“Ngươi sẽ biết ai là cóc sớm thôi!” Quả nhiên, Thiên Đế và Tây Vương Mẫu biến sắc ngay lập tức.
“Tiểu Thanh!”
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Còn không mau xin lỗi phu quân của mình đi!”
Bọn họ lập tức nhìn về phía Chu Dương, sợ Chu Dương nổi điên giết người.
Căn cứ theo tin tức Thiên Đế và Tây Vương Mẫu thu thập được, tất cả những người đã từng làm mích lòng Chu Dương toàn bộ đều chết thảm, không có ngoại lệ.
Hắn có thù tất báo, không để qua đêm.
Gây thù chuốc oán với một kẻ thù như vậy, quả thực chính là tự phán cho mình án tử hình.
“Ta không làm gì sai cả, ta có gì nói đó, tại sao phải hạ mình xin lỗi!”
Tiên nữ áo xanh không nhận ra sắc mặt của Thiên Đế và Tây Vương Mẫu, nàng giống như một đứa trẻ hư, cố tình nói tiếp.”
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy?” Giọng Tây Vương Mẫu cực kỳ lạnh lùng.
“Trước kia không quản giáo ngươi cho tốt, thật là hối hận!”
“Phạt giam ngươi vào Cực Băng Hàn Vực mười vạn năm!”
Càn quấy thì cũng thôi đi, chỉ cần không phải phạm tội gì lớn, sau này có thể giải quyết qua loa cho xong.
Trước đây đương nhiên sẽ không sao, thân là con gái Thiên Đế và Tây Vương Mẫu, thế gian người có gốc gác lớn hơn nàng rất ít, tất nhiên cũng sinh ra một chút kiêu căng.
Nhưng đó chỉ là trước đây, bây giờ hoàn toàn khác trước kia.
Đắc tội Chu Dương, không chỉ có một mình nàng xui xẻo, nói không chừng các tỷ muội khác, thậm chí ngay cả Thiên Đế và Tây Vương Mẫu cũng sẽ chịu liên lụy.
Chuyện này không phải là chuyện nhỏ! Cực Băng Hàn Vực mười vạn năm?
Sắc mặt Tiên nữ áo xanh trắng bệch, không ngờ Tây Vương Mẫu sẽ nói như vậy, chỉ có phạm vào sai lầm cực lớn mới có thể bị đưa vào Cực Băng Hàn Vực.
Cực Băng Hàn Vực là Tuyệt Vực của thế gian, thông thường chỉ nhốt trăm tám mươi năm.
Mười vạn năm?
Không muốn sống hay gì?
Nàng không tin được mà nhìn Tây Vương Mẫu, không nghĩ tới Tây Vương Mẫu có thể ra quyết định như vậy.