Nàng nhìn về phía Thiên Đế, ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Lần này ngay cả Thiên Đế cũng quay đầu đi, làm như không thấy.
Đương nhiên Thiên Đế đồng ý với quyết định Tây Vương Mẫu.
Tất cả chuyện này đều là do Chu Dương gây ra.
Hắn rốt cuộc là người nào?
Tại sao ăn vụng Bàn Đào, thậm chí cướp sạch Vườn Bàn Đào mà vẫn không bị chuyện gì?
Tại sao ép chín đào, làm tổn hại linh căn, Tây Vương Mẫu cũng không dám lên tiếng? Vì sao Thiên Đế và Tây Vương Mẫu đều muốn gả các nàng cho người này? Thậm chí mình tranh luận một chút cũng bị đánh vào Cực Băng Hàn Vực mười vạn năm!
Chu Dương trước tiên là đi tìm Nam Cung Thiên Tinh đang ở ngoài Đâu Suất Cung chờ hắn.
Ở một chỗ xa hơn, Lý Tịnh và Na Minh cùng với số lượng lớn đại binh vây quanh người Nam Cung Thiên Tinh, sợ nàng có chút tổn thất nào.
Sai lầm trước đây khiến Chu Dương hủy đi Đâu Suất Cung, làm cho Tam Thanh phải cúi đầu, Thái Thượng vét hết vốn liếng.
Thậm chí ngay cả Thiên Đế cũng chịu liên lụy.
Bọn họ không dám coi thường, lỡ như lại làm cho Nam Cung Thiên Tinh ở Thiên Đình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Chu Dương chẳng phải là lại có lý do mượn gió bẻ măng, tiện tay hủy luôn Thiên Cung hay sao?
“Cửu Nhất Linh.”
Ai mà chịu nổi? Chỉ sợ lại xảy ra lần nữa, Chu Dương chưa thèm ra tay, Thiên Đế đã tức giận hủy luôn bọn họ rồi... Lý Tịnh và Na Tra thận trọng cẩn thận, thậm chí còn mời cả Tứ Đại Thiên Vương đến đây.
Đông đảo thiên binh thiên tướng bảo vệ Nam Cung Thiên Tinh ở bên trong, ba tầng bên trong ba tầng bên ngoài, không cho ai có một chút cơ hội thừa dịp nào.
Chu Dương nhìn thấy thiên binh thiên tướng trùng trùng điệp điệp xung quanh, sắc mặt kỳ dị.
Người không biết chuyện còn tưởng là họ tụ tập để thảo phạt Tề Thiên Đại Thánh.
“Đây là món quà nhỏ ta cho ngươi đem về.”
“Cho ngươi ba trăm quả Bàn Đào và một viên Cửu Chuyển Độ Ách Kim Đan!”
Có hai thứ này, Nam Cung Thiên Tinh không chỉ có thể đạp đất thành tiên, còn có thể tăng thọ một trăm tám mươi vạn năm.
Nam Cung Thiên Tinh nhìn ba trăm Bàn Đào trong tay, ba ngàn năm, sáu ngàn năm, chín ngàn năm mỗi loại một trăm quả, còn có một viên Cửu Chuyển Độ Ách Kim Đan có thể cho người thường trở thành Tiên.
“Những thứ này đều cho ta sao?”
Nam Cung Thiên Tinh không dám tin.
Cửu Chuyển Độ Ách Kim Đan vô cùng quý giá, đời này là thứ xa vời với nàng.
Còn Bàn Đào, đừng nói ba trăm quả Bàn Đào, ngay cả một quả Bàn Đào cũng chưa từng có cơ hội ăn được.
Mỗi một trái Bàn Đào đều được đăng ký trong danh sách, tiên nhân tầm thường ngay cả một cơ hội nhìn thấy còn không có, làm sao có cơ hội được ăn.
Vậy mà Trầm Thanh quá hào phóng, cho một lần tận ba trăm quả.
“Cái này quá quý giá! Ta không thể nhận được.” Không chỉ có Nam Cung Thiên Tinh, ngay cả thiên binh thiên tướng chung quanh nhìn thấy cũng trợn tròn mắt.
Con mẹ nó điên rồi sao? Đám người Lý Tịnh và Na Tra nhìn chằm chằm tới mức khóe mắt co giật .
Thiên Đế không phải hủy bỏ việc cho Chu Dương một trăm quả Bàn Đào chín ngàn năm sao? Sao chỉ trong chớp mắt lại cho nhiều như vậy?
Không đúng, Chu Dương có thể tùy ý lấy ra ba trăm quả Bàn Đào cho người khác, đủ để chứng minh số lượng Bàn Đào trong tay Chu Dương vượt xa con số này... Trong tay hắn chắc chắn còn nhiều hơn nữa... Chu Dương chắc không cướp sạch vườn Bàn Đào chứ?
Chúng ta còn cơ hội ăn được Bàn Đào không?
“Ta cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi!”
“Hơn nữa trong tay ta còn rất nhiều?”
“Đúng rồi, chỉ cho phép một mình ngươi ăn, không được đưa cho người khác!”
“Tên này! Lấy đồ của chúng ta đi lấy lòng người khác!”
Thất tiên tức giận, hận đến ngứa răng.
Ba trăm quả Bàn Đào nói tặng là tặng, đúng là đồ phá của! Thật sự không xem Bàn Đào là bảo bối sao?
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Thất tiên lần lượt nhìn sang, lúc này mới nhìn thấy nơi đã từng là Đâu Suất Cung biến mất không thấy, chỉ còn lưu lại một cái hố lớn.
Đâu Suất Cung là một địa bàn lớn, ai to gan như vậy, dám làm hỏng nơi này? Lý Tịnh há miệng thở dốc, nhìn Chu Dương, không nói gì.
Không dám nói, không dám nói.
Nếu Đại Ma Vương Chu Dương muốn cho Thất tiên biết, hắn sẽ tự nói ra, không cần mình vẽ rắn thêm chân.
“Đi đây!”
“Đứng cho vững!”
Chu Dương không thèm để ý đến mấy hành động nhỏ giữa Thất tiên, hắn vung tay lên, trời đất xung quanh quay cuồng.
Người đã xuất hiện ở Nguyệt Cung vắng lặng.
Thất tiên liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đây là nơi nào.
Tới cung Quảng Hàn còn có thể làm gì? Thất tiên không thể bình tĩnh nữa, sắc mặt có chút khó coi.
Chu Dương không thèm nhìn đến các nàng một cái, nhanh chóng tiến đến gõ cửa.
“Ta đến rồi, mau mở cửa ra!”
Cửa mở ra, nó vừa mới mở thì thấy Châu Dương, trên mặt lộ ra nụ cười.
Nụ cười còn chưa được bao lâu đã thấy được Thất tiên và Nam Cung Thiên Tinh phía sau Chu Dương.
“Ngươi tới đây làm gì? Ta không chào đón ngươi!”
Nó tiện tay muốn đóng cửa lại.
Nhưng mà, Chu Dương lại tiến lên trước một bước lấy ra một quả Bàn Đào.
“Bây giờ thì sao?”
“Ngươi có đổi ý không?”