Cung nga vội vàng nhanh chân chạy tới giải thích, nói:
“Bảy vị điện hạ vừa mới vào vườn Bàn Đào.”
Vườn Bàn Đào?
Đôi mắt Chu Dương sáng ngời, vốn tưởng rằng Bàn Đào không liên quan nhiều đến bản thân, bây giờ xem ra trời cao cũng muốn cho mình một cơ hội.
“Còn không nhanh đưa ta đến vườn Bàn Đào!”
Tây Vương Mẫu và Thiên Đế liếc nhau, trong lòng lạnh xuống một nửa.
Đưa Chu Dương đưa vào vườn Bàn Đào, việc này không phải giống như thả con khỉ họ Tôn kia vào hay sao? Bàn Đào còn có thể dư lại gì? Bọn họ rất muốn nói “không”, nhưng lời Chu Dương nói có mấy người dám từ chối? Đặc biệt là trong tình trạng đã biết rõ thực lực của hắn, càng không có người nào dám làm hắn mích lòng.
Thiên Đế thức thời nhất, chủ động đi trước dẫn đường.
Lần này chỉ cần đuổi Chu Dương đi rồi mọi thứ đều dễ xử, có chút tổn thất cũng đành chịu thôi... Dù sao cũng đã lỗ nhiều đồ như vậy rồi, lỗ thêm tí nữa cũng không hẳn là chuyện không thể chấp nhận.
Chỉ là vật ngoài thân, làm sao quan trọng hơn mạng của mình được.
Thực lực đạt đến trình độ của bọn họ, mấy vật ngoài thân đã không đáng nghĩ đến rồi, chỉ có mạng sống mới là quan trọng.
Vừa bước vào vườn Bàn Đào, mùi hoa hòa chung với mùi trái cây ập vào mặt.
Đập vào mắt là những nụ hoa hoặc quả xanh điểm xuyến trên cành, xanh xanh đỏ đỏ.
Càng đi vào trong, Bàn Đào càng lớn.
Hương quả thơm cũng càng ngày càng nồng nàn.
“Đừng theo ta!”
Thiên Đế và Tây Vương Mẫu đi theo, Chu Dương không tiện ra tay.
Trên nhánh cây cách đó không xa có một trái Bàn Đào chín, Chu Dương không hề nghĩ ngợi nhanh tay hái xuống.
Vị đào ngọt ngào thanh thúy, mùi vị khác xa với loại trước đây mình từng ăn.
Phải nói rằng căn bản là không cùng đẳng cấp.
Đừng quên thứ này còn có thể tăng tuổi thọ.
“Bàn Đào ba ngàn năm (cấp Thần Thoại): Có thể kéo dài ba ngàn năm tuổi thọ (sử dụng: 100/100).”
Một gốc đào có một trăm tám mươi trái, ăn hết không phải sẽ có thể kéo dài tuổi thọ ba mươi vạn năm sao?
“To gan, là ai đang ăn trộm Bàn Đào?!”
“Nói bậy, ta thế này mà gọi là ăn trộm à? Đây là ăn không kiêng nể gì ai!”
“Cái đồ bị thịt nhà ngươi, không có ăn có học?”
“Đi, đi với ta đến Lôi Bộ nhận trừng phạt!”
Nói xong Chu Dương ngoắc tay một cái, lại có mấy trái Bàn Đào chín bay vào trong tay, cắn một miếng to ăn vào miệng.
Tên này thật không biết xấu hổ, còn dám ở trước mặt mình ăn trộm Bàn Đào.
Phải nói là ăn một cách trắng trợn mới đúng! Thật ra vườn Bàn Đào này, nếu đã tới một lần thì sẽ không thể bỏ qua, hiển nhiên phải lấy Bàn Đào chín đem đi.
Lỡ mà bỏ lỡ, ngay cả mình cũng sẽ đau lòng vô cùng.
Hắn vung tay lên, gió quanh người hắn chuyển động, một mớ Bàn Đào chín từ trên cành cây rơi xuống, bay đến tay Chu Dương rồi biến mất.
Không phải một trái, mà là một đống.
Toàn bộ Vườn Bàn Đào đều chấn động, ít nhất có mấy ngàn Bàn Đào tựa như tổ yến, rơi vào trong tay Chu Dương.
Cảnh tượng này quá sốc.
Ngay cả Thiên Đế còn đang khuyên giải Tây Vương Mẫu ở phía xa cũng cảm nhận được động tĩnh, mặt liền biến sắc.
Quả nhiên giống như những gì bọn họ đã dự đoán.
Chu Dương vào vườn Bàn Đào, chẳng khác gì con khỉ kia.
Có điều so với con khỉ chỉ biết ăn kia, Chu Dương còn ghê hơn nhiều, nhìn sao cũng thấy hắn giống như muốn đóng gói cả vườn Bàn Đào đem đi.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đáng chết! Ngươi mau dừng tay lại!”
“Ngươi biết mình đã phạm vào tội lớn gì không?”
“Còn không mau bỏ Bàn Đào xuống!”
“Thúc sinh lĩnh vực!”
Lấy Chu Dương làm trung tâm, một ánh sáng màu xanh lục tỏa ra bốn hướng.
Tất cả cây Bàn Đào được ánh sáng này chạm tới, đều lớn nhanh hơn trước đây gấp mười lần, trăm lần, ngàn lần, vạn lần, hoa trên cây nở rộ, nhanh chóng kết trái.
Chỉ trong chốc lát, trái xanh hóa chín, Chu Dương lấy sức mạnh ủ chín một số lượng lớn Bàn Đào.
“Mau dừng tay lại!”
“Ngươi sẽ hủy diệt toàn bộ vườn Bàn Đào mất!”
“Ngươi cho rằng bọn ta không biết cách ủ chín Bàn Đào sao? Tại sao bọn ta lại không làm vậy? Bởi vì cách này sẽ gây ra tổn hại không thể cứu chữa cho cây Bàn Đào!”
Thiên Đế và Tây Vương Mẫu cũng gấp gáp lướt tới.
“Xin ngươi thủ hạ lưu tình, đừng hủy đi vườn Bàn Đào!”
“Tên to gan lớn mật này muốn huỷ hoại vườn Bàn Đào!”
Thất Nữ Tiên nhìn thấy Thiên Đế và Tây Vương Mẫu đã đến, dường như đã tìm được người tâm phúc.
Dựa vào thực lực của các nàng không làm gì được Chu Dương, Thiên Đế và Tây Vương Mẫu thì khác.
Thiên Đế là Thánh nhân, thực lực Tây Vương Mẫu tuy rằng có chỗ thua kém, nhưng cũng là cường giả hiếm có dưới cấp Thánh nhân.
Hai người cùng nhau đi tới, không cần biết kẻ xấu có năng lực cấp nào, đều khó thoát lưới pháp luật.
“Khẩn cầu ngươi thủ hạ lưu tình, đừng huỷ hoại vườn Bàn Đào, đừng phá huỷ vốn liếng của Thiên Đình!” Trong giọng nói của Thiên Đế lộ ra ý cầu khẩn.
Tây Vương Mẫu cũng trông mong nhìn về phía Chu Dương, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Trước đây bọn họ không phải uy nghiêm vô cùng, cho tới bây giờ không phải đều là người khác ăn nói khép nép trước mặt bọn họ sao?
Thân là chúa tể thống trị vạn giới, những người tối cao trong trời đất này, ngay cả Tam Thanh nhìn thấy Thiên Đế còn phải hạ mình để bày tỏ sự tôn trọng với Thiên Đế.
Đặc biệt là sau khi người này phá hủy vườn Bàn Đào, càng làm cho người không thể tưởng tượng.
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Người này lại là ai?
Hắn rốt cuộc có thân phận gì?
Chẳng lẽ là người nhà của Hồng Quân hay sao?
Nói đi nói lại, cho dù hắn là người nhà của Hồng Quân, cũng sẽ phải chịu trừng phạt, tuyệt đối không thể khiến cho phụ vương và mẫu hậu cúi đầu.
Vậy mà, người đầu têu tất cả mọi chuyện không thèm để ý một chút nào.
“Chút chuyện nhỏ thôi, chúng sẽ không có tổn thương lớn lắm đâu!” Chu Dương đem hết tất cả Bàn Đào mà hắn đã ủ chín cất vào trong túi, không thèm coi ai ra gì.
Trên một cây Bàn Đào có một trăm tám mươi quả Bàn Đào, ba ngàn sáu trăm cây Bàn Đào chính là hơn ba mươi vạn trái Bàn Đào.