Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 511: Ngươi đã trăn trối xong chưa? Thế gian không người nào có thể cứu được ngươi! Áp đảo Tam Thanh? Không thể mang họa như vậy được




“Được rồi, ngươi đã trăn trối xong chưa?” Trăn trối? Khuê Mộc Lang hoàn toàn ngây dại.

Thái Thượng trả giá nhiều như vậy, không phải vì để hóa giải trận phong ba này cứu mạng mình sao? Chu Dương lấy đồ xong liền không nhận người? Quá sức vô sỉ!

“Bộ ngươi tưởng trả giá rồi là có thể đổi lấy mạng của ngươi hả?”

“Cả gan mạo phạm người của ta, chắc chắn phải chết, không có ngoại lệ!”

Khuê Mộc Lang hoàn toàn tuyệt vọng, không đợi hắn bình tĩnh, rìu Bàn Cổ Khai Thiên xẹt qua phía chân trời, làm cho không gian chỗ Khuê Mộc Lang sụp đổ.

Trên không trung xuất hiện một lỗ hổng thật lớn, tản ra lực cắn nuốt cực mạnh.

Không giống với vết nứt không gian trong quá khứ.

Vết nứt không gian lớn như vậy sẽ không thể tự phục hồi, nói cách khác, trừ phi có cách vá trời tương tự như Nữ Oa, nếu không lỗ thủng khủng khiếp này sẽ tồn tại mãi mãi.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, Chu Dương quá ngang ngược ngạo mạn! Thái Thượng rõ ràng đã ra giá ba viên Sinh Sôi Tạo Hóa Đan và mười viên Cửu Chuyển Độ Ách Kim Đan, lại còn một thanh Tiên Thiên chi bảo Thái Huyền Kiếm, ra giá cao như thế, mà vẫn nhận lại kết quả thế này.

Rất nhiều người không thể tin vào hai mắt của mình.

Không nói người khác, chỉ cần nhìn mặt Tam Thanh là biết ngay.

Ngay cả nụ cười bình thản nhẹ nhàng của Thái Thượng cũng biến mất không thấy, sắc mặt tối đen.

“Ngươi có hơi quá đáng rồi đó!”

“Ta cho phép ngươi bồi thường là để giảm lửa giận trong lòng ta, mạng của Khuê Mộc Lang không được tính vào đó!”

“Trên thế giới không có gì có thể khiến ta tha cho hắn!”

“Nếu ngươi không phục! Có thể đến tìm ta!”

“Ta có thể đánh cho tới khi ngươi phục thì thôi!” Chu Dương giơ rìu Bàn Cổ Khai Thiên lên, hung binh tuyệt thế có khả năng phá hủy mọi thứ.

Thời khắc bị nó ngắm trúng, ngay cả Thánh nhân cũng có cảm giác hô hấp trở nên không thoải mái, có loại cảm giác tai họa sắp ập lên đầu mình.

Đây chính xác là rìu Bàn Cổ Khai Thiên chân chính, không thể nghi ngờ.

Chỉ có loại Thần Khí Sáng Thế như thế này mới có thể mang áp lực lớn như vậy đè lên người ta.

“Ta... phục!” Thái Thượng đành phải khuất phục nói ra câu này.

Nếu hắn còn không chịu thua, Đâu Suất Cung sẽ trở thành nơi hắn bỏ mạng.

Vì một đồ đệ, Thái Thượng tuyệt đối không thể cả mạng mình cũng không cần.

Thông Thiên Giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên tôn cũng cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình, không dám liếc nhìn Chu Dương đến một cái.

Bọn họ hiểu rõ Chu Dương lấy rìu Bàn Cổ Khai Thiên ra, thậm chí đánh chết Khuê Mộc Lang đều là đang mỉa mai khinh bỉ bọn họ.

Nếu không, giết một Khuê Mộc Lang nho nhỏ, cần gì phải lấy hung binh như thế này mà giết? Vậy có khác nào giết gà mà dùng dao mổ trâu.

“Bây giờ đến phiên ngươi!”

Chu Dương quay đầu, ánh mắt nhìn về Thiên Đế đứng phía xa kia.

Chuyện này lại có gì liên quan đến ta?

“Khuê Mộc Lang đứng trong hàng ngũ Tiên ban, hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy, ngươi phải trả giá như thế nào đây?” Chu Dương nhấc rìu Bàn Cổ Khai Thiên để lên vai, cười lạnh lùng.

Đm!

Thiên Đế rất muốn khóc, thật sự rất muốn khóc.

Mình đúng là nằm không cũng trúng đạn, một chữ thảm há có thể nói rõ ràng.

Ngay cả Tam Thanh đều bị Chu Dương ép tới đáy, mình còn có thể làm sao.

Vì một mạng, chỉ có thể cắt thịt cho đi.

“Gần đây nhà ta tương đối nghèo, không có bảo vật gì có thể đưa ra, ta đi hái lấy một trăm quả Bàn Đào chín ngàn năm, tạm thời biếu ngươi.”

Của cải của Thiên Đế đã bị Chu Dương khoét rỗng, thật sự không còn bảo vật gì có thể lấy ra.

Mấy món linh tinh, Chu Dương cũng nhìn không thuận mắt.

Hiện tại hắn chỉ có thể dời sự chú ý lên Bàn Đào của Tây Vương Mẫu.

Một trăm quả Bàn Đào chín ngàn năm cũng không tệ lắm, xem như Thiên Đế có thành ý.

“Ngươi được lắm Thiên Đế, ngươi gây ra tai họa, đừng đem đồ của ta thế vào.”

Tây Vương Mẫu gấp gáp lướt đến, dáng vẻ nổi giận đùng đùng dường như muốn giết người.

“Mình gây họa ở bên ngoài còn lấy đồ của ta ra gánh trách nhiệm?” Các tiên nhân lần lượt quay đầu, làm như không nghe không thấy.

“Tội ngươi tự phạm, ngươi tự nghĩ cách, đừng lấy đồ của ta làm vật bồi thường này nọ.”

Thiên Đế nghe thấy câu này, mặt chảy dài ra như mặt ngựa.

“Nàng đừng tàn nhẫn như vậy mà, sau này ta sẽ nghĩ biện pháp bù lại cho náng.”

“Nàng giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này trước có được không?”

Thiên Đế nóng lòng, thấy Chu Dương cũng sắp đồng ý rồi, không ngờ Tây Vương Mẫu lại giở trò phá hoại.

Đây không phải thêm dầu vào lửa sao? Thiên Đế vội vàng chạy qua dỗ dành, hy vọng có thể dụ Tây Vương Mẫu đồng ý.

Chẳng ngờ Tây Vương Mẫu trực tiếp trở mặt luôn.

“Chuyện này không liên quan tới ta!”

Thiên Đế nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt chua xót:

“Cho ta chút mặt mũi không được sao? Ta chính là Thiên Đế...”

“Giúp ta qua được ải này, ta bảo đảm sau này không bao giờ ra ngài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”