Thái Thượng Lão Quân có không ít bảo bối, chưa nói tới Thái Cực đồ mình đã cướp đi, chỉ riêng đan dược do hắn luyện chế, phần lớn đều không phải là vật phẩm thông thường.
Nếu hắn không đụng chạm gì đến mình, Chu Dương sẽ không cố ý chĩa mũi nhọn vào một tiểu bối.
Nhưng nếu như hắn đã quản giáo không nghiêm, Khuê Mộc Lang cả gan có ý gì đó với nữ nhân của mình, Thái Thượng Lão Quân quản giáo không nghiêm, không kiếm chút lợi lộc thì sao được.
Khuê Mộc Lang vừa nghe sẽ đến gặp Thái Thượng Lão Quân, không những không lo sợ mà còn lấy làm mừng rỡ.
Bao che cho người của mình là thiên tính của hầu hết con người, Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên người nào mà không bênh vực người của mình? Trong đó Thông Thiên bênh vực ra mặt nhất, Thái Thượng cũng tuyệt đối không kém.
Chỉ cần gặp được lão gia của mình, phạm một chút lỗi nhỏ như này thể nào cũng được bênh vực.
Ít nhất so với bị giải quyết nhanh chóng còn tốt hơn nhiều.
“Được, ta lập tức đưa ngươi đi gặp lão gia, hắn nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng!” Khuê Mộc Lang thở nhẹ một hơi, vội vàng tiến lên phía trước dẫn đường.
Có điều rìu Bàn Cổ Khai Thiên trên cổ hắn từ nãy đến giờ vẫn chưa từng dời đi, Khuê Mộc Lang vừa đi sợ mất mật.
Phía trước chính là Nam Thiên Môn lẽ nào có thể tùy ý dùng vũ lực, thậm chí còn uy hiếp người của Thái Thượng Lão Quân? Lý Tịnh và nhà hắn tất nhiên sẽ không ngồi yên không nhìn đến.
Tên này muốn bình yên đi qua, tốt nhất là nhấc rìu ở trên cổ mình ra.
Chuyện tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều rồi.
Chu Dương không hề để ý tới, giống như phía trước không phải Nam Thiên Môn mà chỉ là vườn hoa phía sau nhà mình mà thôi.
Rìu đặt trên cổ Khuê Mộc Lang không hề có ý buông xuống.
Tên này chết chắc rồi! Chỉ việc này thôi là hắn đã phạm vào thiên điều, thể nào cũng bị Lôi Bộ trừng phạt.
Nhưng mà, sự việc kế tiếp làm Khuê Mộc Lang sợ đến rớt tròng mắt đã xảy ra.
Lý Tịnh, Na Minh cùng với không ít thiên binh thiên tướng nhìn về phía họ một cái, đúng là kinh ngạc không ít, thậm chí còn có mấy thiên binh muốn ra tay, nhưng lại bị Lý Tịnh ngăn lại tại chỗ.
Nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Khuê Mộc Lang, bọn họ lại lập tức quay đầu đi.
Có người cầm hung khí trong tay còn muốn xông vào Nam Thiên Môn, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao?
“Lý Tịnh!” Rơi vào đường cùng, Khuê Mộc Lang chỉ có thể hét lên với Lý Tịnh một tiếng, bây giờ chắc hắn sẽ không thể tiếp tục giả câm vờ điếc nữa.
Rốt cuộc hắn vẫn xem nhẹ sự trơ tráo của Lý Tịnh rồi, Lý Tịnh chỉ vào đám mây nơi xa nói với Na Tra:
“Ngươi nhìn xem đám mây kia có đẹp không?”
“Đẹp!”
Ngay cả Na Tra ghét cái ác như kẻ thù cũng dường như đã thành một người khác, rất phối hợp biểu diễn cùng Lý Tịnh.
Các thiên binh thiên tướng khác thấy hai vị này đều đã không để ý, làm sao còn dám tự mình ra mặt? Dù sao trời có sập xuống thì vẫn có Lý Tịnh và Na Tra chống đỡ, bọn họ sợ cái gì? Huống chi, người khiến cho Lý Tịnh và hai người kia không dám chọc tới, mắt mù tai điếc làm như không thấy, chắc chắn phải là nhân vật con ông cháu cha nào đó!
“Lý Tịnh đại nhân nói đúng! Mây thật là đẹp.”
Tất cả mọi người đều ngắm mây, dường như đang thưởng thức cảnh đẹp, không hề để ý đến ánh mắt xin giúp đỡ của Khuê Mộc Lang.
“Ngươi còn không mau đi! Chẳng lẽ muốn ta chặt đầu ngươi xuống hay sao?”
Khuê Mộc Lang cứng đờ quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy được ánh mắt cười như không cười của Chu Dương.
Đặc biệt là cặp mắt kia, dường như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong đầu của hắn.
Khuê Mộc Lang lại không phải tên ngốc, chuyện tới nước này mà còn không biết mình đã chọc phải một người không nên chọc hay sao.
Chờ đến sau khi Chu Dương đi xa, Lý Tịnh và Na Minh mới dám quay đầu nhìn về phía Chu Dương.
“Chuyện này có cần báo cho Thiên Đế biết không?”
“Đương nhiên phải nói rồi!”
“Chỉ có Thiên Đế mới có thể kìm hãm được hắn, không để cho Đại Ma Vương gây sự ở Thiên Đình!”
“Khuê Mộc Lang ngu xuẩn này tự mình trêu chọc đến Đại Ma Vương? Chẳng lẽ khoảng thời gian này hắn đi ngủ sao? Trước giờ không hề quan tâm Thiên Đình đã xảy ra chuyện lớn gì?”
“Ngươi có chắc là Thiên Đế có thể kìm hãm Đại Ma Vương? Chứ không phải đi đưa đồ ăn cho hắn?”
Đúng vậy!
Ngày xưa cứ gặp phiền phức gì không thể xử lý, cứ giao cho Thiên Đế giải quyết là được rồi.
Sức mạnh Thánh nhân, thế gian rất ít việc không thể giải quyết.
Nhưng Đại Ma Vương tuyệt đối không nằm trong trường hợp này.
Lúc trước vì làm nguội lửa giận của Chu Dương, không chỉ cho vào Bảo khố của Thiên Đình, còn tặng một mỹ nữ tộc Thiên Nhân, có thể tưởng tượng ra cái giá phải trả lớn cỡ nào.
Thiên Đế trốn còn không kịp, sao có thể chủ động tham gia? Đây không phải chĩa nòng súng vào chính mình hay sao?
Quan tâm làm gì? Chúng ta chỉ phụ trách thông báo tin tức, giải quyết hay không là việc của Thiên Đế, dù sao cũng không phải là trách nhiệm của chúng ta!”
“Nếu biết mà không báo lên, rắc rối mới càng lớn... Lúc này, Lý Tịnh mới lộ ra sự thông minh của người làm quan.”