Tây Phương Giáo gần đây vẫn luôn cân nhắc, hành sự hết sức cẩn trọng, không ngờ vẫn động tới Chu Dương.
Văn Thù Bồ Tát mặt đầy đau khổ, bởi trong đầu hắn vang lên một mệnh lệnh, là mệnh lệnh của sư phụ.
“A di đà Phật!”
“Chuyện này là do ta cai quản không nghiêm, mới để cho Thanh Nhận Tinh hạ phàm.
“Chủ nhân...” Hắn rụt rè gọi một tiếng.
Gặp Hằng Nga với vẻ mặt như vậy, cũng sợ Hằng Nga không nhận ra nó.
Hằng Nga nhìn chằm chằm Chu Dương, ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp.
“Đồ khốn nạn nhà ngươi!”
“Ta chính là một tên khốn nạn! Ngươi đừng quên lời thề của mình!”
Nói xong, Chu Dương thuận tay biến ra một cái đầu sư tử kho nóng hôi hổi, thản nhiên huýt sáo không coi ai ra gì.
Thoắt chốc, ánh mắt của hắn liền thay đổi.
Hắn nhìn món đầu sư tử kho cách đó không xa, hãm hại chủ nhân không chút khách khí…
Ánh mắt khích lệ trước kia của Chu Dương vẫn còn lưu lại bên ngoài Quảng Hàn cung.
Không biết rằng cái tên đáng thương này có phải chịu tủi nhục gì không.
Khi đó chỉ nghĩ đến việc đi tìm Thỏ Ngọc mà bỏ mặc thiên nhân sang một bên.
Mỗi lần nhớ tới nơi đây, nó có chút không muốn nhắc đến.
“Dương ca, ngươi ở đâu?”
“Ta mấy ngày nay chưa được ăn rồi, ta đói rồi.”
Một mình ở Thiên giới, phải đi đâu tìm thức ăn đây?
Càng sợ sau khi rời khỏi sẽ liền hoàn toàn mất liên lạc với Chu Dương.
Đợi một chút này đã mấy ngày trời, nó đói đến mức ngực với lưng như dính vào với nhau.
“Ta đây bị bỏ rơi rồi sao?… Ư ư ư.”
Quay đầu một cái liền bị Thiên Đế bán lại cho Chu Dương.
Lúc này, từ xa vọng lại âm thanh, một tên đầu trâu mặt ngựa nhìn quanh trái phải, sau khi xác nhận là không có người rồi, ánh mắt do thám khi nảy là ở Nam Cung Thiên Nhãn.
Khuê Mộc Lang đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình liền đi ra ngoài đi dạo thuận tiện muốn chơi cùng các cung nữ.
Đáng để hắn chú ý đến nhất là thậm chí đến Bích Cốc cũng chưa đạt đến được.
Hiện tại càng đói tới mức không thể chịu được
Nghĩ đến đây, Khuê Mộc Lang lập tức nhớ ra định lợi dụng lúc người khác khó khăn để chuộc lợi.
“Ta đói lắm, ngươi có thể cho tôi một ít thức ăn không?” Ánh mắt nó sáng hẳn lên, không thể ngờ bản thân có thể gặp được người tốt.
Cái bụng rỗng tuếch đã không còn chút sức lực nào kêu lên.
Khuê Mộc Lang lấy ra đồ ăn nhưng không đưa ngay lập tức.
“Thức ăn trên Tiên giới rất đáng quý, huống hồ gì, ta đây là Tiên nhân mới có thể ăn những thức ăn đó, số lượng thức ăn có hạn ngươi định làm gì để bù đắp đây?”
Trong tay đương nhiên vẫn còn có Bích Cốc Đan, có điều là những thứ này chỉ cần một viên là có thể ăn no trong một tháng, không phù hợp với kế hoạch của Khuê Mộc Lang, nên tự nhiên sẽ không không lấy ra sử dụng.
“Ta không có tiền…”
“Cũng không thể lấy món đồ trong tay ra….” Nó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Khuê Mộc Lang, hi vọng người tốt này có thể đưa tay ra giúp đỡ.
“Thế này đi…”
Khuê Mộc Lang sợ tới xém chút nữa vãi đái, cảm nhận được rìu Bàn Cổ Khai Thiên trên cổ, mỗi một cái lỗ thên thân mình đều đang run rẩy.
Hắn có một dự cảm, là chính mình sẽ chết… Chết một cách thảm thương!
“Huynh đệ, có gì thì từ từ nói, đừng động thủ mà.”
Khuê Mộc Lang không ngừng giải thích, hy vọng Chu Dương có thể lấy đi vũ khí đang đặt trên cổ hắn.
Hắn sợ đối phương trượt tay, trực tiếp lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.
“Hừ, nếu vừa rồi ta động thủ, bây giờ ngươi đã không còn mạng rồi!” Có thể nói khi Khuê Mộc Lang chuẩn bị động thủ, hắn đã là một người chết rồi.
Chắc chắn sẽ không hề có một chút ngoại lệ nào!
Đương nhiên, Chu Dương vẫn chưa lập tức giết chết Khuê Mộc Lang là vì hắn vẫn còn một chút tác dụng.
“Cầu xin ngươi buông tha ta, ta đồng ý trả thù lao!”
“Ta là người đốt lửa của Thái Thượng Lão Quân, chỉ cần ngươi có thể tha cho ta một con đường sống, ta có đan dược quý giá có thể cho ngươi...”
Khuê Mộc Lang vì để tiếp tục sống, mà trước tiên là kéo da hổ, rồi lại hứa cho đan dược.
Thái Thượng Lão Quân là người như thế nào chứ?
Thân là Tam Thanh Thái Thượng, người luyện đan số một! Thế gian ai dám không nể mặt? Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ nhà, cho dù chỉ là người nhóm lửa của Thái Thượng Lão Quân thôi cũng không phải ai cũng có thể chọc tới! Nói ra cái tên Thái Thượng Lão Quân, coi như cái mạng nhỏ này của Khuê Mộc Lang đã giữ lại được một nửa.
“Thái Thượng Lão Quân?”
“Tốt lắm!”
Chu Dương nhếch miệng cười:
“Cũng đúng lúc ta lâu rồi chưa nhìn thấy hắn, nếu ngươi đã phạm lỗi thì là do hắn quản giáo không nghiêm, theo lý thì phải chịu một cái giá thật lớn!”