“Cái gì? Thằng ngu Khuê Mộc Lang này trêu chọc đến Đại Ma Vương, Đại Ma Vương cầm rìu tiến vào Thiên Đình?” Thiên Đế nghe được tin tức này thì hoàn toàn sụp đổ!
Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Chẳng lẽ vẫn chưa bắt kịp thời đại sao? Không lẽ không biết tầm quan trọng của việc thu thập tin tức tình báo sao?
Đây không phải là gây phiền toái cho ta sao? Thiên Đế vẫn chưa thoát ra khỏi ám ảnh đáng sợ của lần trước, bây giờ nghe được tin Đại Ma Vương đến đã sắp khóc đến nơi.
Trong bảo khố Thiên Đình bây giờ đã không còn bảo vật, cũng không còn mỹ nữ tộc Thiên Nhân thứ hai để gởi tặng.
Chắc không phải tới tìm ta đâu...
Khuê Mộc Lang là người của Thái Thượng Lão Quân, lần này chắc chắn là muốn kiếm chuyện với Thái Thượng Lão Quân, ta cứ xem như không biết chuyện gì đi.
Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ duy trì được không đến mười giây.
“Thiên Đế, không hay rồi, có người đánh lên Đâu Suất Cung!”
Hai đồng tử Kim Giác và Ngân Giác sắc mặt trắng bệch, chạy tới xin Thiên Đế giúp đỡ.
Hai người họ hoàn toàn không có sức mạnh của hóa thân Kim Giác Đại vương và Ngân Giác Đại vương, bị dọa sợ vỡ mật.
Không sợ mà được à? Ai mà tin nổi có người dám đánh lên Đâu Suất Cung? Nhưng sự thật bày ra trước mắt, không thể không tin.
Không có pháp bảo, bọn họ chỉ là mấy con gà yếu ớt, đừng nói tới Chu Dương, ngay cả Khuê Mộc Lang cũng đánh không lại.
Vừa thấy tình hình không ổn, lúc gấp gáp lại không tìm được sư tôn nhà mình, đành phải chạy tới tìm Thiên Đế xin giúp đỡ.
Đâu Suất Cung các ngươi xảy ra chuyện thì liên quan gì đến ta? Song những lời này Thiên Đế nén lại trong lòng không dám nói ra.
Thiên Đình là lãnh địa của mình, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không thể ngồi yên không ngó ngàng đến.
Thiên Đế chỉ cảm thấy ngực hơi khó chịu, gật gật đầu, cứng đờ đi theo Kim Giác và Ngân Giác tới Đâu Suất Cung.
Lúc này ở Đâu Suất Cung, ngay tới cái bảng hiệu cũng đã bị đập đến nát nhừ, từ bên trong truyền ra một tiếng gầm giận dữ.
“Thái Thượng Lão Quân, ngươi cút ra đây cho ta!”
“Nếu không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, xem ta có phá luôn cả đạo trường này đánh cho ngươi ra không!”
Thiên Thượng Lão Quân là người nào chứ?
Tam Thanh Thánh nhân!
Nhân vật lớn trên trời dưới đất có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nói về sức mạnh, hắn thậm chí còn xếp trên Thiên Đế! Xếp hạng đầu về sức mạnh của Tam Thanh.
Chu Dương vì mình, mà dám đánh tới đạo trường của Thái Thượng Lão Quân, thậm chí còn tuyên bố đánh Thái Thượng Lão Quân lòi phân.
Thiên Đế nhìn thấy Nam Cung Thiên Tinh, lại nghe được lời của Chu Dương và tính khí của Khuê Mộc Lang, lại còn không hiểu đã xảy ra việc gì sao.
Ánh mắt hắn không khỏi ngây ra.
Đây hình như là... Rõ ràng ta chỉ muốn tiễn Đại Ma Vương này đi, các ngươi tại sao chưa gì đã lại kéo hắn trở lại? Vẫn chỉ có Thái Thượng Lão Quân là thông minh, trốn biệt không hề xuất hiện.
Đâu Suất Cung muốn đập thì đập đi!
Dù sao vẫn có thể xây lại, chỉ cần tìm nơi trốn đi, yên lặng để chuyện này qua đi rồi tính tiếp.
Sao mình lại ngu ngốc đi theo qua đây làm gì? Không được, đợi đến khi chuyện này kết thúc, ta cũng phải tìm một nơi đi nghỉ phép... Không thể tiếp tục ở lại Thiên Đình nữa! Các ngươi ba lần bốn lượt gây chuyện, khiến ta cả ngày thấp tha thấp thỏm, ai mà gánh nổi!
“Thiên Đế, rốt cuộc ngươi cũng tới, ngươi nhất định phải đứng ra giải quyết cho ta!”
Khuê Mộc Lang không ngờ Thái Thượng Lão Quân từ đầu đến cuối đều chẳng thấy đâu, không có người ra mặt nói giúp cho mình.
Sát Tinh Chu Dương to gan lớn mật, không nói hai lời, vừa lên tới nơi đã phá hủy Đâu Suất Cung, quả thực coi trời bằng vung!
Vốn dĩ mình là người đúng, nhưng bị hắn phá hoại như vậy, đúng cũng biến thành sai.
Thiên Đế nhất định sẽ không tha cho mấy tên ác nhân này, sẽ giúp mình tìm lại lẽ phải.
So với kẻ đã phá hủy Đâu Suất Cung, tội lỗi của mình đúng là không cần nhắc đến.
“Người này đã phá hủy Đâu Suất Cung, quả thực coi trời bằng vung! Khẩn cầu Thiên Đế nghiêm trị hung đồ!”
Khuê Mộc Lang đi lên cáo trạng trước, muốn lưu lại ấn tượng xấu về hắn cho Thiên Đế.
“Thiên Đế ngươi đã đến rồi!”
“Chuyện này ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời hợp lý!”
Thiên Đế có chút lờ mờ, sao lửa lại đốt lên đầu ta rồi? Ta đúng là không nên tới nơi này! Đúng là không nên tới đây! Không nên tới đây!
“Rốt cuộc ta phạm phải lỗi gì rồi, ngươi có thể nói rõ hơn một chút không?”
Thiên Đế cẩn thận cân nhắc từng chữ, sợ không cẩn thận chọc cho Chu Dương càng tức giận hơn.
“Khuê Mộc Lang có phải được xếp vào hàng Tiên ban không?”
Cơ bản nếu là một Tiên nhân thì sẽ được liệt vào hàng Tiên ban, đăng ký ở Thiên Đình.
Nói vậy, chẳng phải chỉ cần một con Thiên mã xảy ra vấn đề, cũng có thể kiếm chuyện trên đầu mình hay sao... Hắn rất muốn phản bác, lại nghĩ đến Chu Dương trước giờ không phải là người có thể nói lý lẽ, mình còn có thể làm gì được?
“Khuê Mộc Lang dám đụng đến nữ nhân của ta, đây là tội lớn!”
“Nói đi, ngươi định lấy gì ra bồi thường?”
Trán Thiên Đế toát ra mồ hôi lạnh, ấp a ấp úng hồi lâu một câu cũng nói không nên lời.
Hắn rất muốn nói chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?
Nằm không cũng trúng đạn! Nhưng hắn không dám nói ra miệng, đụng phải Đại Ma Vương Chu Dương, đúng là xui tám kiếp.
Khuê Mộc Lang bên cạnh hoàn toàn bị dọa sợ đến ngây người! Ai có thể nói cho ta biết đây là tình hình gì không? Rốt cuộc ai mới là Thiên Đế? Sao Thiên Đế lại nhận cơn thịnh nộ của Chu Dương? Hắn chính là Thánh nhân đó! Mãi đến lúc này, Khuê Mộc Lang mới mơ hồ hiểu rõ sự ghê gớm của Chu Dương, nhưng mà, tất cả đều đã muộn màng rồi.
“Bồi thường không thể thấp được đâu!”
“Nghĩ cách liên lạc với Thái Thượng Lão Quân đi! Nếu không thể cho ta câu trả lời hài lòng, ta mà thực sự tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Biết đâu sẽ cho Tam Thanh trở thành quá khứ không chừng.”
Thiên Đế và Khuê Mộc Lan sợ ngây người.
Nghe những lời cuồng điên này của Chu Dương, Khuê Mộc Lan giật bắn mình, khiến Tam Thanh trở thành quá khứ, e là đến Hồng Quân còn chưa làm được.
Chỉ có Thiên Đế thì xém chút đái ra quần, Đại Ma Vương phải kiếm chuyện mới được hay sao đây?
Chuyện nhỏ như cái rắm đã muốn tiêu diệt Tam Thanh?