Chương 3: Vô Tự Ma Kinh
Một nén hương thời gian trôi qua, Trương Dạ chùi mép bình tĩnh lại dùng lý trí mà suy tính việc phải làm tiếp theo.
"Nếu không có tỷ ấy.. ta đ·ã c·hết rồi.. ta lại nghĩ cuộc đời này đơn giản quá.."
"Phải thay đổi lối suy nghĩ nếu muốn sống sót, đây là dị giới"
Trương Dạ lật cỗ t·hi t·hể kia ngửa lại, mò mẫm trong túi lấy ra được chiếc nhẫn và một bình dịch không rõ.
Người cũng đ·ã c·hết, mấy vật này để ta dùng còn có ý nghĩa hơn là để nó chôn thây với ngươi.
"Nhẫn trữ vật này!?"
Hắn có niềm vui ngoài bất ngờ, nhưng không kéo dài quá lâu bèn kéo cổ t·hi t·hể kia ra một góc núi vứt xuống dưới vực sâu, nhanh nhẹn lau đi từng v·ết m·áu còn đọng dưới mặt đất.
Phần đầu bị cắt đứt hắn trực tiếp đá xuống sườn núi, c·hết rồi thì biết hắn là ai làm gì? Trương Dạ không muốn gặp ác mộng.
Thanh kiếm dính máu cũng được Trương Dạ thu về, nhanh chóng tìm cách giải quyết v·ết m·áu bên trên.
Phải, Trương Dạ buộc phải dọn dẹp sạch sẽ h·iện t·rường v·ụ á·n, nếu không sẽ sinh ra nhiều phiền toái.
Nếu tên này là nhân vật ảnh hưởng tầm cỡ thì Trương Dạ đảm bảo không sống nổi, còn là đệ tử thông thường thì may mắn.
Vì ma đạo, dùng thực lực làm quy tắc, Trương Dạ có thể bị g·iết mà không bị truy cứu chỉ vì hắn yếu kém thừa thãi, không chỗ dựa.
Tốt nhất cứ cho tên thích khách m·ất t·ích, hoặc không liên quan đến bản thân.
Trương Dạ không dây dưa lập tức chạy về nhà đóng cửa kín lại, hắn nằm ngã ụp xuống giường đau điếng vì v·ết t·hương nơi bả vai sau trận chiến.
Adrenaline lên cao nên ban nãy hắn hoàn toàn không phát giác ra đau đớn, chỉ có bây giờ mới phải khốn khổ quằn quại, lãnh chịu hậu quả sau dư âm trận chiến.
Dòng máu đỏ tươi cứ không ngừng chảy ra bên ngoài thấm đỏ cả giường, tay nốc lấy bình dịch Chúc Ly đưa cho hắn, miệng v·ết t·hương dần dần khép lại một ít giảm bớt lượng máu chảy ra.
Lúc này, chiếc hộp được hắn vứt một bên kia tiếp xúc với máu tươi phản ứng dữ dội nổ tung hoá thành một luồng khí đen chui vào trong mi tâm Trương Dạ nhân lúc hắn quằn quại cơn đau.
Cảm giác đau đớn kéo dài khiến Trương Dạ rơi vào cơn hôn mê nhưng ý thức của hắn lại tỉnh táo, phiêu du đến một nơi nào đó không rõ.
"Đây là?" Thân thể mờ ảo trôi nổi, Trương Dạ hơi hoảng nhìn bản thân mình bây giờ không phải là dạng vật chất.
"Ma Tổ hiện thế, vạn ác lên ngôi, thấy ta còn không quỳ xuống?"
Một giọng nói bá khí vang lên, áp lực làm hai chân Trương Dạ đều muốn quỳ.
"Ma Tổ? Mẹ nó.. là cái hộp đen kia?"
Trương Dạ bất ngờ vì tưởng chỉ có mình hắn ở đây, nhưng sau đó lập tức cắn răng chống đối, gối hắn chỉ kính phụ mẫu, và người quan trọng, không kính ai khác.
Bất thường như vậy, chỉ có thể nói đến mấy thứ hắn không rõ ràng, tựa như chiếc hộp đen cơ duyên.
"Nhãi con, linh hồn lực của ngươi khác thường thật.. chống đối với bổn ma? Thú vị." Hư ảnh người đàn ông trung niên to lớn hiện ra sau lưng Trương Dạ, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn.
"Ngươi là Ma Tổ? Ma Tổ thì có tác dụng gì? Cũng là bị phong ấn nhốt tại nơi này, ta nói sai không?" Trương Dạ có cảm giác như mọi bí mật đều bị nhìn thấu, như cũ vẫn không khuất phục đáp trả.
Suy đoán được một ít dựa qua lời Ma Tổ vừa nói.
"Tên nhãi mồm mép, ngươi muốn sức mạnh không? Ta có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi hứa một việc." Ma Tổ cười lớn không để ý, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Trương Dạ.
Lão thẳng thắn, không dài dòng vào thẳng vấn đề làm Trương Dạ có phần hơi bất ngờ, chẳng phải các ngươi sẽ có thử thách hay đại loại gì đấy để khảo nghiệm à?
"Ta sẽ suy nghĩ, nói thử xem?"
"Nhóc con, nhận lấy. Đây là thứ ngươi vốn phải nhận, có người gửi cho ngươi." Ma Tổ búng ngón vào trán Trương Dạ, mặc cho Trương Dạ còn chưa đáp ứng.
Một dòng thông báo hiện ra trong não hải, Trương Dạ lập tức nhận ra thứ này tương tự với lúc chưa xuyên việt, liền biết đây là thứ sức mạnh mà hệ thống nói.
[Nhiệm vụ: Tiêu diệt xuyên việt giả sở hữu hệ thống của ngoại thần, chúng sở hữu năng lực của hệ thống giúp chúng phát triển nhanh theo nhiều hướng khác nhau. Đặc điểm của chúng.. không có.]
[Kể từ khi chúng nhận được hệ thống, bổn thần cũng sẽ cho ngươi một thứ sức mạnh ngươi hằng mong, nghĩ về nó, ta sẽ thành toàn cho ngươi]
Trương Dạ nghe vậy, trầm ngâm một lúc lâu.
Thế giới này đa dạng muôn loài chủng tộc, có ma tộc, thần tộc, yêu tộc,.. đủ các loại sức mạnh khác nhau.
Là sao chép công pháp? Không được, có sao chép thành công, đối phương cũng sẽ nhỉnh hơn ta vì được tu luyện bài bản.
Nên là thôn phệ? Chuyển hoá thành lực lượng của bản thân cũng rất tốt. Vậy thì nó đi.
[Tiếc rằng, thứ này đã có người nhận được trước ngươi]
Trương Dạ cau mày, lát sau liền nghĩ đến điều gì, đã thôn phệ không xài được. Đa dạng sinh vật, đa dạng sức mạnh nhưng không thể cùng tu được?
Chính là nó.
[Ngươi chắc chứ? Được rồi.]
Khoé môi Trương Dạ cong một vòng cười thoả mãn,
Tiếp theo liền hé mắt nhìn Ma Tổ vẫn chờ đợi bản thân.
"Ngươi ắt còn điều muốn nói nhỉ?" Trương Dạ không khách khí mở miệng, đối phương là có điều cầu cạnh, nên không việc gì phải gây bất lợi cho Trương Dạ.
Ma Tổ bất thình lình tung chưởng vào lồng ngực Trương Dạ, cú chưởng không mang theo bất kỳ thứ gì, cũng không bao hàm chân khí hay ý cảnh, nói đúng hơn là một cú đẩy.
Đùng một phát 36 đầu kinh mạch lỏng lẽo dần được mài dũa to rộng hơn, giọng nói thay vì phát ra từ miệng Ma Tổ thì lại vang trong đầu Trương Dạ. "Đấy là phần của hắn. Còn đây là phần của ta, nhớ lấy, đừng nghe theo bất kì ai. Kể cả ta, cũng có thể là một quân cờ của ai đó sắp đặt. Mệnh của ngươi, do ngươi định"
Không dừng ở đó, "Vô Tự Ma Kinh" công pháp cũng được dung nhập vào não Trương Dạ.
"Tiểu tử.. nhớ lấy.. là yêu cầu cuối cùng của ta.." Ma Tổ cười hắc hắc tan biến dần đi chỉ để lại tiếng cười khoái trá như trẻ con được phát đồ chơi mới.
"Đa tạ, ta nhớ rõ.." Trương Dạ phun một ngụm máu đen, lại có ý nghĩ sâu xa nhìn về hướng Ma Tổ biến mất, bèn đứng dậy chắp tay cúi chào.
Có được căn cơ, hắn không sợ bản thân thiếu thốn hơn người khác quá nhiều, khoảng cách cảnh giới cũng sẽ sớm được kéo lại gần với đồng môn cùng tuổi.
Trương Dạ không phải dạng ngu ngốc, Ma Tổ cố ý truyền âm cho bản thân, hẳn là bí mật tiết lộ cho hắn một vài điều không thể nói dưới vòm trời này.
Phần cơ duyên này thật sự quá khủng bố, hắn thu được thiên phú lẫn công pháp và kinh mạch cải thiện tốc độ hấp thu khí.
Một lúc lâu, Trương Dạ tỉnh lại sau cơn hôn mê sâu. Lại nuốt một ngụm đan dược Chúc Ly đưa cho tĩnh dưỡng, hắn tranh thủ thiền định vận Vô Tự Ma Kinh hấp thu khí, tốc độ hấp thu biến hoá long trời lở đất so với bao lần hắn cố sức vì Kiếm Ma Kinh.
Lượng chân khí ít ỏi yếu ớt của Kiếm Ma Kinh cũng bị lực lượng cuồng bạo của Vô Tự Ma Kinh trấn áp thôn phệ.
Quyển Vô Tự Ma Kinh này chia làm 9 tầng. Hắn chỉ vừa bước chân vào tầng thứ nhất mà công dụng đã khủng bố thế này, nếu như là đạt tới tầng cuối cùng, chân khí trong thiên địa này chẳng phải đều bị hắn hút gọn sạch hết hay sao?
Giới hạn Hậu Thiên tam trọng Trương Dạ kẹt bấy lâu cũng b·ị đ·ánh gãy đột phá lên tứ trọng. Chưa dừng lại, cảm giác linh khí ngày một tăng cao như muốn xung quan ngũ trọng nhưng vẫn bị Trương Dạ kiềm lại mà tôi luyện da thịt gân cốt, gầy dựng nền tảng vững chắc.
Trương Dạ nhanh chóng dọn dẹp ga giường, thiêu hủy đi bằng chứng hắn từng b·ị t·hương, thay cho mình chiếc chăn mới, nghĩ nghĩ, lấy một ít bùn đất chà lên rồi lại dọn đi khiến ga giường trông cũ kĩ hơn.
Thanh kiếm rướm máu được hắn rửa sạch, rồi cũng đem đi tiêu hủy vứt dưới vực sâu sau núi.
Xong việc, hắn an toạ đặt mông tĩnh tu trên giường.
Một người một lòng cứ mải mê tu luyện như thế mà không biết rằng cả tông môn đều đang dậy sóng vì mộc bài nhi tử của tam trưởng lão đã vỡ từ đêm qua.
Năm ngày sau là thời điểm giao mùa, gió xuân bắt đầu thổi đến khiến hoa mai cũng dần trổ bông.
"Cốc cốc"
"Mau mở cửa, là chấp pháp đội."
Trương Dạ lòng bộp một tiếng, nhưng vẫn rặn ra nụ cười chạy ra mở cửa cho họ, chào đón với thái độ niềm nở.
"Ngài tìm ta?"
"Ngươi, sáu hôm trước đã đi đâu?" Dẫn đầu là một thanh niên cao ráo cường tráng Đại Hổ, Đại Hổ nhìn hắn một lượt rồi thở dài.
"Sáu hôm trước.. A.. ta có đi Tàng Thư Các, sau đó gặp Chúc Ly đến rạng sáng, rồi lại về nhà mà tu luyện, mới đêm qua vừa đột phá, có chuyện gì sao?" Trương Dạ giả vờ nghiền ngẫm rồi nhìn chấp pháp đội với vẻ khó hiểu. Cố ý nhấn mạnh chỗ đột phá đêm qua.
"Không có gì, nhi tử của tam trưởng lão c·hết rồi." Đại Hổ nói xong liền quay đầu rời đi. Đại Hổ rõ đây là khối sắt không nên đá vào, vì tên này cứ đem Chúc Ly ra làm lá chắn.
Ánh mắt tên này quá đỗi đơn thuần, không phải ánh mắt của s·át n·hân. Đại Hổ dường như hiểu rất rõ về khí chất của người khác.
Chưa kể, hắn chỉ mới Hậu Thiên tam trọng mấy ngày trước thì chẳng cần thiết điều tra.
"Vậy ta không lãng phí thời gian của huynh nữa." Trương Dạ đóng cửa lại, thở phào một hơi nhẹ nhỏm. Người cũng chẳng phải hắn g·iết, nên bảy phần thật ba phần dối tác dụng vẫn rất đáng tin.
"Còn giờ thì.. thay đổi bản thân thôi.." Trương Dạ lấy ra chiếc nhẫn nhỏ máu xuống bên trên bề mặt.
Giọt tinh huyết bị hấp thu biến mất, Trương Dạ dùng thần thức dò xét bên trong, kho trữ vật chỉ vỏn vẹn 12m.
"Tên này.. giấu toàn mấy thứ vô dụng, nhi tử của Tam trưởng lão.. hạn chế dùng v·ũ k·hí của hắn, chỉ phục dụng đan dược vậy." Trương Dạ lấy ra hai lọ bên trong kèm với bình thuốc đêm qua mở nút khẽ đưa vào mũi ngửi.
"Đồ tốt!"