Chương 2: Lần đầu
Cú vỗ vai từ sau không mang đến chút dấu hiệu hay bất kì khí tức nào làm Trương Dạ run rẩy, thầm nghĩ không ổn.
Dẫu là tu vi cao hơn hắn mấy tầng, đều có thể cảm nhận được. Suy ra đối phương hơn hắn không chỉ mấy tầng, chỉ có cường giả Tiên Thiên!
Mẹ nó, tên này gây sự với Tiên Thiên?
Xoay đầu chú ý đến bàn tay thon dài nhỏ nhắn trên vai liền ngây người một lúc, là nợ đào hoa? Cũng thật biết chơi, xem nào..
"Cái kia.. cái kia.. Ly tỷ.. ta là đang định đến tìm tỷ đây.." Trương Dạ lục lọi lại trí nhớ, ấp úng biện hộ tranh thủ thích nghi với thân phận mới với phần ký ức còn mông lung.
Ký ức về việc tại sao hắn hoàn toàn rơi vào cơ thể này thì mịt mờ không rõ, hồn phách thân chủ cũ rốt cuộc đi đâu, Trương Dạ đều không biết, vì hắn không dám suy đoán thủ đoạn của thần, chỉ nhớ mang máng vài sự kiện, chuyện của thân chủ cũ tựa như đã bị che lấp bằng một thủ đoạn gì đó.
Cô gái tên là Chúc Ly, bài danh thứ hai trong tứ đại thiên tài của Kiếm Ma Tông, xếp sau Độc Cô Ninh, chẳng hiểu vì lý do gì mà tên này cứ luôn bị cô nhắm đến từ lúc nhập môn đến hiện tại.
"Ồ? Xem nào? Mặt đệ tái quá này.. là có người bắt nạt? Hay là đệ không chăm sóc bản thân đầy đủ?" Bàn tay ngọc ấy lướt dần lên một bên gò má hắn xoa nhẹ từ tốn hỏi thăm với giọng nói ẩn chứa một tia sát ý.
Tia sát ý kia không hề được cô che giấu, làm Trương Dạ trước mặt cũng rùng mình, là yandere?
"Ta.. ta có lỡ bị chút c·hấn t·hương.. Nhưng không nghiêm trọng lắm. Nghĩ lại thì, ta còn có việc phải đi trước!"
"Ngươi lại chạy khỏi tỷ rồi.. không sao, ta đợi đệ đến chơi. Sẽ có quà hậu hĩnh cho đệ đấy."
Hắn không phải là ghét bỏ gì cảm giác này, nhưng có câu "thụ sủng nhược khinh" khiến hắn thập phần bất an mà vội tức tốc chạy đến Tàng Thư Các.
Dây vào người có tính cách cực đoan, sẽ không có kết quả tốt, điều này hắn từng thể nghiệm qua.
Thực lực cách biệt quá lớn, nếu đối phương mà có ý đồ thì Trương Dạ bị chơi c·hết lúc nào không hay. Việc quan trọng nhất vẫn là phát triển bản thân lớn mạnh để sống sót.
Đặt chân vào bên trong, là một toà đại điện uy nghiêm toả ra mùi cổ kính chứa đầy các gian sách.
Trong góc là lão giả gọi Các lão toạ trấn nơi này, tu vi thâm sâu không lường được.
Các lão là người xem hắn và Chúc Ly như hai tiểu bối trong nhà mà đối xử, khác với những người khác chỉ nhìn bằng thực lực và thân phận.
"A, là tiểu mặt trắng của Ly nha đầu đây mà. Nhưng môn quy dẫu sao vẫn nên tuân theo, 50 linh thạch xem được 1 giờ."
"Khụ, ta không phải.. của ngài đây."
"Ngoại môn chỉ được xem tầng một." Lão giả cười cười nhìn hắn, sau đấy lại gục mặt xuống rơi vào trạng thái thiền định.
Không ai rõ Các lão mạnh đến mức nào, chỉ biết ông luôn ở nơi này tiềm tu. Thậm chí có lời đồn rằng, tu vi của ông cũng phải ngang bằng với chưởng môn hiện tại.
Trương Dạ chắp tay hành lễ, bước vào trong xem lướt tiêu đề của các tựa công pháp, ngay lập tức liền cau mày nhăn nhó.
"Không có tên nào hay hơn sao? Ma công, đọc một lượt đều là có hậu hoạn về sau. Chí ít công pháp cơ bản thế này quá hại người rồi." Trương Dạ lắc đầu, không muốn lãng phí 50 linh thạch vô ích liền với lấy một quyển thân pháp gọi "Tam Lôi Bộ Pháp" hoàng phẩm nghiên cứu.
Công pháp, võ kỹ cũng như pháp bảo, được chia thành các giai lần lượt. Nhân cấp, Hoàng cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Linh cấp.
"Cái này.. để chạy giữ mạng thì cũng khá tốt.. lại không có hậu hoạn, vốn chẳng phải là ma công tâm pháp"
Bộ pháp này chú trọng tốc độ dồn vào chân, đặt mọi nền móng vào chân để tăng tốc, phần thân trên sẽ tạm thời buông bỏ mọi loại phòng thủ. Hắn thầm nghĩ, c·ướp bảo vật rồi chạy một mạch luôn có phải quá thần rồi không?
Nhưng thân trên lại bị giảm 99% chân khí bảo hộ khi thi triển không khác gì người thường, thật là có rủi ro. Có thể ví như dồn mọi thứ vào một đòn đánh, sau đó kết quả đã phân định.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Trương Dạ khoái trá với ý nghĩ đê tiện của hắn bước ra khỏi Tàng Thư Các.
Hắn không chần chờ gì liền dùng bộ pháp vừa học được chạy thẳng về nhà.
Đôi bàn chân được dồn chân khí vào khiến tốc độ nhanh hơn một chút, hắn bắn người bay đi thẳng trên đường nhanh gấp hai lần bình thường.
Các tán cây phía sau hắn thổi vù khi tàn ảnh của hắn vượt qua. Thứ thân pháp này quả nhiên sinh ra dùng để chạy trốn khi chỉ mất một lúc đã đi được đến nửa quảng đưỡng về nhà.
Ở Địa Cầu, không bao giờ có việc tốc độ một người nhanh thế này. Cảm giác siêu phàm làm hắn thích thú mà quên mất đi việc phải cẩn trọng.
Dẫu sao hắn vẫn là một thanh niên mới lớn.
Nhưng vấn đề lại xảy ra, chân khí và cơ thể hắn thật sự quá yếu khiến bộ pháp chỉ duy trì được 15 phút, công pháp tụ khí hắn tu luyện chỉ đơn thuần là bản Kiếm Ma Kinh nhân cấp của tông môn, cộng với thiên phú rác rưởi của hắn thì chẳng tài nào đột phá nổi giới hạn hậu thiên tứ trọng.
Phải biết công pháp luyện khí cơ bản rất hiếm và đắt, nên một tên cô nhi như hắn không có tài lực để mua cũng là chuyện thường tình, Kiếm Ma Kinh không khác gì một ân huệ đối với quỷ nghèo.
Lượng chân khí được hấp thụ quá ít, nhiều lần hắn đã chạm mốc tứ trọng, nhưng chân khí sau đó liền lập tức tiêu thất khó hiểu.
"Quên tính đến trường hợp này.. sơ suất quá.." Trương Dạ dừng giữa đường thở dốc hổn hển, lập tức ngồi xuống vận công điều tức lại chân khí trong cơ thể. Chân khí cạn kiệt chỉ còn lại một ít, đủ để chống cự hắn không ngất đi.
"Xoẹt"
Một đường kiếm kinh hoàng bỗng từ bụi cây loé ra hướng tới một bên bả vai hắn, kiếm ảnh hiện ra kéo theo tiếng gió làm Trương Dạ theo âm thanh nhìn về, giật mình lập tức lắc sang một bên.
Trương Dạ may mắn tránh được một cú chí mạng, lập tức rút kiếm ra nhìn về bụi cây đề phòng.
"Ah.. Ngươi.. là tên nào? Ta không thù không oán.."
"Pfft, không thù không oán? Ngươi rõ ràng đ·ã c·hết mà tại sao bây giờ lại còn ở đây sống sờ sờ? Không quan trọng, Lạc Vọng Kiếm Thuật!"
Tên thích khách trùm kín mặt tiếp tục vung ra một kiếm chứa đầy sát khí về phía Trương Dạ. Hắn căn bản không để Trương Dạ phản ứng liền đâm đến.
"Tâm Ảnh Kiếm!"
Mắt thấy mũi kiếm sắp đâm đến cổ họng, Trương Dạ cũng không chần chờ vung kiếm ra phản đòn lại. Hai thanh kiếm chạm nhau đọ sức, nhưng cảnh giới tên kia lại cao hẳn hơn hắn 2 bậc liền đánh bay thanh kiếm của Trương Dạ chệch hướng, lưỡi kiếm cắm vào vai Trương Dạ.
Bả vai b·ị đ·âm thủng toé máu ra, mũi kiếm rút khỏi vai lại thêm một đòn được chém tới.
"Lần này thì yên phận c·hết đi, không ngại nói cho ngươi, Chúc Ly, sẽ sớm là của ta."
Cảnh giới cách biệt thực sự là một bức tường lớn, mơ tưởng có thể vượt cấp g·iết địch khi trong tay chẳng có gì đặc biệt.
Mẹ nó, vừa xuyên lại c·hết thêm lần nữa rồi? Còn là tình tiết cẩu huyết giành nữ nhân? Nghe hắn nói thì thân chủ cũ c·hết, cũng là do tên này?
Trương Dạ cố gắng phản đòn lại bằng chút sức mọn cuối cùng, mũi kiếm được vung xuống đầy vô tình, tên thích khách chỉ muốn g·iết Trương Dạ bất chấp hậu quả.
"Thế à?"
Đạo thanh âm lạnh như băng vang lên, cũng là lúc mặt Trương Dạ toé một mảng máu tươi. Trương Dạ run rẩy ngước lên quan sát cánh tượng kinh hoàng này.
Hắn khó hiểu nhìn đầu tên thích khách rơi xuống trước mắt mình.
"Dám làm hại Dạ đệ.. đều đáng c·hết.."
Chúc Ly với thanh kiếm mỏng kia trực tiếp chém đầu tên thích khách c·hết tươi. Nàng nhìn xuống Trương Dạ với vẻ mặt cười tươi cùng hai má phiến hồng vương một mảng máu.
Bầu trời đêm đầy sao phản chiếu bóng sau lưng càng tô lên vẻ đẹp điên cuồng của cô, Trương Dạ có phần bị choáng ngợp với vẻ đẹp này.
Chúc Ly hiển hoá ra bình thuốc vươn tay đưa cho Trương Dạ, hắn cũng không khiêm nhường nhận lấy bởi đang có thương tích trên người.
Nhưng trong lòng lại gợn sóng, c·hết người rồi?
Lại nhìn xuống cổ t·hi t·hể kia, huyết khí bốc lên mũi làm cơn buồn nôn lập tức ộc đến khiến hắn nôn tháo ra một bãi, rồi lại hai.
Trương Dạ vốn là sinh viên bình thường, đã bao giờ g·iết người hay là tiếp xúc với xác c·hết bao giờ. Tên thích khách này lại còn vì hắn mà c·hết, tâm lý nhân đạo của hắn đang đấu tranh, dày vò bên trong lương tâm.
Giết người rõ ràng là xấu xa, hắn biết rõ tên thích khách này đáng c·hết. Trương Dạ được giáo dục rằng, mọi sinh mệnh đều trân quý, dẫu có thế nào đi nữa cũng không được phép c·ướp đi sinh mệnh người khác dễ dàng như vậy.
"Đệ lần đầu thấy n·gười c·hết à?.. Rồi đệ sẽ quen thôi, vì đệ là người được ta chọn mà. Tiếp theo do đệ tự xử lý, đừng làm tỷ thất vọng." Chúc Ly xoa đầu hắn vỗ về vài câu liền rời đi để lại bóng hình đang cào xé bản thân kia ở đấy.
Nàng đã quá quen với việc này, tay không run rẩy, quyết đoán vung một kiếm đoạt mạng đối với nàng dễ như chuyện ăn cơm vậy.