Chương 4: Sát sinh
Theo trong trí nhớ Trương Dạ nhận ra được thứ chất dịch này liền là "Tụ Khí Dịch" đúng như tên gọi của nó, chỉ có tác dụng giúp người dùng tụ khí được nhiều lẫn nhanh hơn gấp rưỡi.
Là món đồ tốt, đối với Trương Dạ thì đây là cao lương mỹ vị mà một tên quỷ nghèo từng mơ ước nghĩ tới.
Thế nhưng Trương Dạ lại không muốn đột phá lên ngũ trọng, hắn muốn lịch luyện bản thân trưởng thành, trải nghiệm cảm giác cận kề sinh tử nhiều hơn một chút nhằm hình thành phản xạ, bản năng chiến đấu.
Xét hiện tại, hắn không khác gì tiểu tử buộc dây trói gà còn không chặt, thực lực có rồi, nhưng kinh nghiệm thực chiến không có thì vẫn vô dụng.
Cũng giống như việc chọn người nhiều kinh nghiệm và một người không kinh nghiệm nhưng lý thuyết vững khi đi làm vậy.
Nghĩ đến liền làm, giấu nhẹm chiếc nhẫn trữ vật vào trong cạp quần, Trương Dạ thay bộ đồ rách rưới vứt sang bên ngoài, vận cho mình bộ y phục ngoại môn mới toanh.
Điểm đầu tiên hắn cần phải đến là Binh Khí Các tìm cho mình một thanh kiếm đủ bén để có thể bảo toàn mạng sống và kết liễu địch nhân.
Qua trí nhớ của thân chủ cũ, hắn biết được kha khá người từng c·hết bởi chất liệu v·ũ k·hí quá kém, đang g·iết địch mà lại gãy nên bị phản sát cũng là thường tình.
Binh Khí Các không to lớn đồ sộ như Tàng Thư Các, chỉ đơn thuần là một gian nhà ngói cũ kĩ nhưng lại tỏa ra áp lực với nhiệt độ nóng hổi khiến ai cũng khó chịu khi tiếp cận. Trương Dạ nhanh chóng đã đi đến, ngó sơ qua một lượt.
"Ngươi cần gì?" Một ông lão với mái tóc bạc phơ và thân hình rám nắng bước ra từ bên trong hỏi hắn, ông có vẻ là chủ của nơi đây.
Từng đường nét cơ bắp hiện rõ lên thân trên trần trụi của ông ta, có thể nhận thấy đây là người làm việc nặng khá nhiều nên cơ thể mới có vẻ đẹp của sự cần cù và nỗ lực.
"Ta muốn mua v·ũ k·hí, loại dùng để g·iết, chém, đâm, tốt nhất là kiếm. Với 120 linh thạch." Trương Dạ cũng thẳng thắn toẹt ý định của bản thân ra cho không mất thời gian của đôi bên.
"Kiếm.. ta có loại này, người xem thử. Còn có thanh này tặng ngươi, đối xử cho tốt với Ly nha đầu. Không phải ta rèn đâu, là hàng đi kèm đấy." Lão giả mò mẫm rút ra một thanh kiếm dài cùng với một thanh đao nhưng lưỡi và thân đao lại cong đi một chút. Chính xác hơn là thanh Katana trong ký ức của Trương Dạ.
"Kháo.. cái này cũng quá trâu bò rồi.. ngầu thật.. đa tạ tiền bối!" Trương Dạ sáng mắt nhận lấy cả hai nhưng mắt dán chặt về phía thanh Katana, dùng nhẫn trữ vật đặt ra tròn 120 linh thạch giao cho cho lão giả.
Thanh này tuy không xài tốt trong thực chiến lắm, nhưng liệu có đứa con trai nào không từng mơ đến việc sở hữu một thanh nguyệt đao ngầu như thế?
"Kiếm.. dùng để chém.. ngươi lại hào hứng chỉ vì nó ngầu?.. Đi đi, đừng làm lão phu nóng máu." Lão giả đen mặt nhìn hắn xua tay, dường như Trương Dạ chạm đến lòng tự ái của ông.
Thợ rèn, dùng chất lượng và tác dụng của v·ũ k·hí để đánh giá trình độ, tên nhãi này thế mà chỉ chăm chăm vào thanh sắt ông nhặt được, thử hỏi sao mà ông không tức giận.
Trương Dạ dùng thanh nguyệt đao (katana) giữ ngang hông, thanh kiếm dài thì được đưa vào trong nhẫn trữ vật. Hắn huênh hoang ưỡn ngực đi đến điểm tiếp theo.
Nhiệm Vụ Điện, nơi phân phát nhiệm vụ đa dạng đủ loại phần thưởng khiến người thèm khát do tông môn và một ít cá nhân phân phối với giá cả hợp lý.
Lần này là một toà đại điện cao v·út với hàng trăm người chung quanh đi tới lui ráo rít nhận nhiệm vụ không khác gì quảng trường của thành phố lúc trước hắn từng ở.
"Giết 3 con Vĩ Lang, thưởng 60 linh thạch" Trương Dạ dùng ngọc bài chứng minh thân phận của bản thân ấn vào áp phích nhiệm vụ.
Ngọc bài sáng lên minh chứng cho nhiệm vụ được nhận, hắn quay ngoắt người ra khỏi tông môn.
..................
Bách Thú Sơn Mạch, năm tiếng sau khi Trương Dạ nhận nhiệm vụ.
Trương Dạ mặt mày lấm lem bùn đất chạy hồng hộc thoát khỏi con Bá Hùng t·ruy s·át phía sau.
Ban đầu hắn định một kích g·iết c·hết Vĩ Lang, nhưng hiện thực không như là mơ. Vết chém của hắn quá nông, khiến v·ết t·hương chỉ kịp tạo ra điểm chí mạng chưa đủ lấy mạng con yêu thú.
Hắn chỉ từng xuống tay với hải sản, với sinh vật sống có thể chạy bằng tứ chi thì chưa bao giờ, đâm ra tâm lý vẫn còn kháng cự làm cho phi vụ đầu tiên thất bại với vết chém nong ngay cổ sói.
Xui thay, tiếng sói tru gọi đồng bọn đồng thời dụ dỗ con Bá Hùng tu vi Hậu Thiên tầng 7 này đến, Vĩ Lang chứng kiến con gấu lớn trực tiếp quay đầu bỏ chạy chỉ để lại Trương Dạ đứng đấy ngỡ ngàng, sau đó thục mạng chạy trốn.
Trời dần sập tối cũng là lúc sói hoạt động nhiều hơn, Trương Dạ bấy giờ đang điều tức trên cây sau khi vận toàn bộ chân khí trong người để dùng Tam Lôi Bộ Pháp chạy trối c·hết, thành công cắt đuôi con Bá Hùng kia.
"Lần này.. Phải làm được.. nó không c·hết, chính là ta vong."
"Cũng không thể lặp lại sai lầm hai lần"
Nuốt một viên đan dược nạp đầy chân khí, Trương Dạ hé mắt ra nhìn xuống bên dưới cây là một con sói đang hoạt động riêng lẻ, hắn vẫn chưa quen với việc sát sinh, nên tay vẫn còn rất vụng về.
Trương Dạ cắn răng hạ quyết tâm, rút kiếm nhảy xuống một đạo, Trương Dạ rơi tự do cùng mũi kiếm chỉa thẳng vào đầu con sói hoang đáng thương trực tiếp đâm xuyên đầu nó.
Xoẹt!
Cảm giác kiếm trong tay đâm xuyên thủng thứ điểm yếu mềm mại toé máu làm hắn ?muốn nôn tháo ra, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nhanh hơn lần đầu.
Tay hắn run rẩy vì đã tước đoạt một sinh mệnh khỏi thế giới này, sau đó dần dần bình phục tâm tình trở lại.
"Thú hoang.. chỉ là thú hoang mà thôi.."
Cảm giác lần đầu làm chuyện máu me thế này không phải ngày nào cũng trải qua, huống hồ là bắt hắn g·iết một thứ biết di chuyển có cảm xúc.
"Hah.. Ta làm được rồi.. Nhớ không lầm thì.. có nội đan.. tuy có hơi ghê nhưng mà không thể lãng phí.." Trương Dạ ngẫm nghĩ dùng kiếm mổ xẻ con sói lấy ra viên nội đan nhỏ dính máu, bỗng Vô Tự Ma Kinh tự động vận chuyển hút sạch toàn bộ cỗ năng lượng bên trong viên yêu đan trước sự ngỡ ngàng của hắn.
Dòng năng lượng ấm nóng chảy dọc toàn thân tu bổ vào đan điền làm phần đê cuối cùng cũng vỡ nứt mà tràn ra, hắn trực tiếp đột phá lên ngũ trọng.
"C-cái.. Vô Tự Ma Kinh còn có công dụng này!?" Trương Dạ mười phần không ngờ đến bản thân sẽ đột phá trong trường hợp này, khí lực của hắn lại tăng lên lượng lớn khiến cuộc đi săn trở nên dễ dàng hơn không ít.
Ánh trăng đêm nay bị mây đen che phủ khiến nó chỉ còn một nửa vầng, cũng như thanh nguyệt đao kia phản chiếu dưới ánh trăng đang nhảy múa cùng các con sói với máu tươi màu đỏ ửng làm chủ đạo.
Trương Dạ sau khi quen với cảm giác tước đoạt sinh mạng thì đã thuần thục hơn trong mảng cận chiến, ít nhất, hắn không do dự khi chém nữa.
Tuy vẫn còn thừa thãi, nhưng ít nhất hắn có được kinh nghiệm từ việc chiến đấu. Là một bước tiến lớn đối với người chưa bao giờ phải đặt mình trong thế hiểm như hắn.
Lần lịch luyện này xem như thành công khi mang đến quá nhiều kinh nghiệm lẫn niềm vui ngoài ý muốn cho Trương Dạ.
Hắn hấp thu ba viên yêu đan củng cố lại cảnh giới điều tức chân khí của mình.
Trương Dạ không định rời khỏi, hắn còn một việc nhất định phải làm. Nhắm mắt tiếp tục điều tức, ổn định thân thể.
Sáng hôm sau, sương đêm cũng tản đi mất, để lại tờ mờ những giọt sương ban mai còn đọng thành nước trên những tán lá.
Trương Dạ mở mắt sau khi đã hoàn toàn nghỉ ngơi đầy đủ, chuẩn bị cho công cuộc báo thù của mình.
Đúng, hắn định săn con Bá Hùng kia với cảnh giới vượt hai bậc, hắn đang trong phong độ cao nên sự nông nổi sau việc hưởng thụ thành quả của bản thân là không thể tránh khỏi.
"Keng, mau chạy đi!"
Trương Dạ bắt đầu di chuyển trên thân cây tìm kiếm tung tích của con Bá Hùng kia, thì bỗng nghe thấy tiếng kiếm giao nhau vang lên.
Bản tính tò mò trỗi dậy cũng làm hắn bẻ lái mà đi về hướng âm thanh phát ra. Quan sát xung quanh, hắn đại khái hiểu được thứ gì đang diễn ra.
Theo như hắn nhìn được, mấy tên tu sĩ chính đạo đi lịch luyện lại gặp phải thổ phỉ đánh c·ướp, ba tên thổ phỉ này dường như lấy sát đạo để mua vui.
"Hiên Viên sư tỷ, Lâm Khắc sư huynh!! cứu ta! Argh!!"
Ba tên thổ phỉ tu vi Hậu Thiên lục trọng vây quanh một đám chính đạo tu sĩ, đám tu sĩ kia chỉ lẻ tẻ hai móng là đạt được Hậu Thiên ngũ trọng đang giằng co với hai tên lục trọng, tên còn lại đang đe doạ g·iết từng tên tu sĩ yếu đuối vô lực chống trả.
"Có nên giúp không..? À.. có rồi." Trương Dạ ban đầu còn đắn đo, chuyện hoàn toàn không liên quan tới hắn, hắn cũng chả rảnh đi trêu vào mấy chỗ nguy hiểm.
Nhưng bản tính lương thiện hắn được dạy dỗ từ Trái Đất đã sớm in sâu vào tiềm thức, cùng với chút kế hoạch được vạch ra, hắn quyết định mạo hiểm, chí ít là sẽ không làm hắn c·hết thảm, hoặc là đặt bản thân vào chỗ c·hết.
Trương Dạ thấy vậy chỉ đành nhẫn nhịn chờ thời cơ, tên thổ phỉ rỗi tay nhìn kĩ vẫn không buông lỏng chút phòng bị nào khi s·át h·ại từng sinh mệnh vô tội tàn nhẫn, hắn đều vận toàn lực mà xuống đao.
Căn bản không phải Trương Dạ có thể đối phó trực diện.
Khoảnh khắc thiếu nữ yếu đuối với tu vi Hậu Thiên hai tầng, cũng là người cuối cùng cận kề c·ái c·hết khi đao đã được vung xuống, tên thổ phỉ bỗng phân tán lực đi một ít, Trương Dạ nhìn thấy cũng bắt đầu hành động.
"Thời cơ đến!"
"Vụt!"