Chương 118: Khai thác tin tức
"Khôn Dữ, hân hạnh được gặp qua Mị Dung cô nương" Trương Dạ đáp lễ, lập tức chuyển ánh nhìn lên vị thánh tử quen mắt chắp tay, "Tần công tử, phụng mệnh tông môn"
Vị thánh tử này xuất hiện làm Trương Dạ không khỏi buông lời cảm thán trong thâm tâm, tinh cầu này cũng thật tròn.
Tần Du không ai khác, chính là người từng trực tiếp hạ lệnh lăng trì hắn ở Trung Đô, đồng thời là người ám hại em trai để đạt được gần với ngôi vị kế thừa hơn.
Cảm xúc của Trương Dạ đối với người này cũng không quá lay động, đối phương thậm chí còn có thể nói là cứu tinh của hắn, khi hạ lệnh g·iết c·hết Trương Dạ để Trương Dạ có thể chạy thoát khỏi gông xiềng.
"Được rồi, đều là người một nhà, thoải mái" Tần Du hào sảng nói, mắt chỉ luôn chú ý đến Mị Dung.
Là thánh tử, hắn không thiếu tiền tài, nữ nhân, nhưng cũng vì đó mà hắn chẳng sinh ra nổi hứng thú với thứ tầm thường. Vì thế mới phải đặt mắt lên những thứ có cùng trình độ với hắn.
Trương Dạ chú ý điểm này, cũng ghi nhớ vào trong đầu.
"Động thiên phúc địa mà công tử nói cho sư tôn ta đích thực là có.."
Nhìn Trương Dạ ngập ngừng, Tần Du nheo mày hỏi, "Làm sao?"
"Chỉ là.. nơi đó không thích hợp, không biết có nên nói không" Trương Dạ tỏ vẻ ái ngại rồi cắn răng nói, "đồng môn bỏ ra cái giá đắt, chật vật mới tạm thời đánh lui được gia hoả trấn giữ động thiên, tình báo này hẳn công tử đã sớm biết đi?"
"Có người trấn giữ? Không thể nào? Thiên sư đã nói với ta rằng, nơi đó nghiêm cấm xuất thủ nên không phải lo lắng việc bị tranh đoạt cơ duyên" Tần Du ánh mắt nghi ngờ, cầm ly rượu nốc cạn.
Thiên sư?
Trương Dạ lắc đầu, nhẫn trữ vật hiển hoá ra xác c·hết của Khôn Dữ.
Khuôn mặt đã bị Trương Dạ ăn đến biến dạng, chỉ có thể nhận định là Xuân Hoà Tông đệ tử qua bộ trang phục.
"Đây là Cùng Kiệt sư đệ, phải chật vật bỏ mạng để giúp bọn ta c·hiếm đ·óng. Hơn nữa, kỳ ngộ này còn có các thế lực khác động vào, không hề như phía ngài nói"
"Thế ngươi muốn thế nào? Dùng mạng ta đổi lại sao?" Tần Du nhe răng ngạo tiếu, hắn chẳng có chút nào là mặc cảm đối với việc mình gián tiếp gây nên, "Cơ duyên là phải tranh đoạt, các ngươi không tranh nổi thì liên quan rắm chó gì ta?"
"Công tử, lời nói của ngài có sức nặng, mong ngài nghĩ lại" Nói xong, Trương Dạ không quên đưa mắt sang nhìn Mị Dung đang bình tĩnh lắng nghe cuộc trò chuyện của cả hai.
Cơ mặt Tần Du giãn ra, hai mắt lăng lệ nhìn Trương Dạ, "Ngươi đang dạy ta cách làm việc? Ngươi nên biết, chỉ cần một mệnh lệnh, Xuân Hoà Tông trong nơi này toàn bộ đều sẽ bị g·iết không chừa một người"
"Công tử bớt giận, dĩ hoà vi quý. Nghe vị tráng sĩ này nói hết đã" Mị Dung nhẹ nhàng lên tiếng, sau khi sát khí của Tần Du ngưng tụ thành thực như muốn g·iết Trương Dạ trước mắt.
Sát khí của Tần Du tuy ngưng thực, nhưng đối với Trương Dạ tựa như trò trẻ con. Về phương diện g·iết chóc, Trương Dạ còn tàn nhẫn hơn nhiều.
"Tần công tử nghĩ nhiều, bọn ta phụng mệnh sư thừa chỉ để đem đồ về. Nếu không thể nắm được kỳ ngộ này, chỉ đành đem về kỳ ngộ khác" Trương Dạ tiếp tục nói, "Ngộ Thiên Bia, ta muốn công tử cho chúng ta một vị trí chính xác".
"Của ngươi" Tần Du quăng cho Trương Dạ tấm mộc bài, "Cũng chẳng phải thứ hiếm hoi gì, nhưng lời đã nói thì không thể rút lại, ngươi và Xuân Hoà Tông, vĩnh viễn đứng về phía Tần Du ta"
"Đa tạ, tiểu nhân nhớ rõ, phụng mệnh phục vụ Tần Vương."
Nghe đến hai chữ Tần Vương, Tần Du khoái chí cười ha hả, phất tay cho Trương Dạ lui đi.
Trương Dạ nhanh nhẹn rời khỏi, bước ra bên ngoài Phi Hương Lâu, hắn ngay lập tức truyền thần thức vào mộc bài tiếp nhận thông tin.
Ngộ Thiên Bia, khi Thôn Thiên Sơn và Độn Địa Sơn chấm dứt, xuất hiện Thiên Đăng, chỉ có tám suất ở dịp này.
"Tám suất? Ta và Du Hy là hai suất, sáu suất còn lại.. nếu được thì có thể cân nhắc cho Thiên Thư và sư tỷ"
Lòng tin kiên định của kẻ chiến thắng làm Trương Dạ khó có được một lần ngượng ngùng chùi mũi.
Chưa đánh đã nghĩ đến thắng, cũng là một loại phong thái tốt.
"Tráng sĩ, lại gặp nhau rồi?" Âm thanh êm ái vang lên ngay sau lưng Trương Dạ.
Trương Dạ ngó qua, nhẹ giọng hỏi, "Mị cô nương không phải đang thưởng trà với thánh tử sao?"
Nhưng nàng lại không trả lời, cứ nhìn chằm chằm hắn, vô thức đã đi đến bên Trương Dạ mà đưa mũi nhỏ lại người hắn ngửi.
"Cô nương.. xin tự trọng.."
"Ngươi là tộc nhân của Huyết Sát gia tộc? Không, không phải.. ngươi chỉ có mùi"
"Thứ lỗi?" Nghe lời nàng nói, Trương Dạ tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại.
"Không có gì, chỉ cảm thấy công tử thật thú vị, không như vẻ bề ngoài được ngụy tạo này~" Mị Dung cong mắt cười, sau đó nàng cũng dung hoà vào đám đông, triệt để biến mất làm Trương Dạ bỡ ngỡ.
Hắn bỡ ngỡ vì hắn không tìm được dấu vết của nàng!
Nàng đến, nàng đi, hoàn toàn không cảm nhận được dù chỉ một chút.
"Ầy, không phải là lúc lo lắng những thứ này" Sải bước đi trên đường lớn mênh mông, cước bộ của Trương Dạ chính thức dừng ở một ngôi chùa có tên Ngũ Tai Tự.
Trước khi đi đến Phi Hương Lâu, Trương Dạ đã thăm dò một vòng toàn thành chỉ để chắc chắn đường lui, bất ngờ lại gặp được Ngũ Tai Tự.
Danh tự này từng đã gặp qua trong quá khứ, hắn chỉ muốn xác nhận liệu mọi chuyện nơi đó là thực hay giả.
Ma Phật là thật? Cự Thư Cổ Miếu là thật? Ký ức bị đan xen ảnh hưởng cảm xúc cực độ kia, thật sự là của hắn?
Cánh cửa đỏ dần hé mở, một vị tăng nhân phúc hậu nở nụ cười đối với Trương Dạ trước cửa như sớm đã chờ hắn đến.
"Thí chủ tới rồi"
"Ngươi biết ta?" Trương Dạ nghi ngờ nhìn tăng nhân.
"Hiện tại không, bất quá tương lai liền là có" Tăng nhân chắp tay cười hiền từ, "Thí chủ, xin mời".
Bước vào, vẫn là quang cảnh đó, vẫn là bức tượng phật khổng lồ đặt ở trung tâm, nhưng Trương Dạ nhìn vào lại không cảm thấy kỳ dị.
"Đó là Tu La Phật" Thấy Trương Dạ nhìn chằm vào pho tượng, tăng nhân giải thích.
"Vì sao tu la lại trở thành phật?" Trương Dạ đột nhiên hỏi.
"Không ai nói tu la không thể trở thành phật. Tâm ngươi có phật, ngươi chính là Phật." Tăng nhân bật cười giải thích.
"Sát sinh phạm kỵ vốn đã nên bị đày xuống âm tào địa phủ, sao có thể trở thành Phật?"
"Phật ở đây, không đơn giản chỉ là mỗi một từ phật. Tiểu hữu đến đây là để giải hoặc, nhỉ?" Tăng nhân không đáp hắn, mà chỉ để hắn tự lâm vào u mê phỏng đoán.
"Đúng, đại sư, ngươi biết tăng nhân nào gọi là Thích Hải không?" Trương Dạ lắc đầu, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Thích Hải? Chưa từng nghe qua, là vị tăng của chùa nào? Thích Tú thì ta có biết" Tăng nhân nghĩ một hồi bèn đáp lời.
"Bỏ đi, không có thì thôi vậy. Làm phiền đại sư rồi." Quay lưng định rời khỏi, Trương Dạ đưa tay ra sau chộp lấy vật bay tới.
Là một chiếc túi vải cầu may, bên trong chứa thứ gì thì Trương Dạ không rõ, thần thức cũng không thể đưa vào trong được.
"Thí chủ sát tính quá nặng, giữ thứ này, sẽ giải được một tai kiếp. Ngươi không định tu Phật pháp sao?" Tăng nhân nhắc nhở Trương Dạ một câu, bỗng dưng đột ngột hỏi làm Trương Dạ cứng miệng.
"Phật pháp? Thứ lỗi, ta không tin Phật, cũng chẳng tin thần" Thú thực đề nghị làm Trương Dạ cũng nổi lên một chút hứng thú, nhưng hắn lập tức phủi bỏ ý định.
Phật pháp quang minh chính thuần luôn đi theo một lối hướng thiện, phổ độ chúng sinh, khác với tiên đạo pháp tắc, tự do, không cố kỵ.
"Thế vì sao tiểu hữu lại tin Tiên?" Hỏi câu này, Trương Dạ đã rời khỏi, tăng nhân cũng không nói gì.
Treo trên mặt vẻ mỉm cười, hướng về pho tượng vô tri nói, "Hắn không hỏi danh ta, ta lại tên là Thích Hải, ngươi nói hắn có ngu ngốc không?"
Pho tượng Tu La Phật như có sức sống mà cử động, thiên địa ầm một tiếng, tượng lớn lại đứng yên đông cứng.
"Haha, vẫn chưa được, dẫu hắn có đi đến bất kì nơi nào đi chăng nữa, phía trên vẫn sẽ luôn quan sát hắn"
"Đáng thương thay, ahahahaha!"
Tiếng cười của tăng nhân phát ra không ngừng, nhưng lắng nghe kĩ lại, sẽ nhận thấy không chỉ là một tiếng, mà là hai tiếng cười.