Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 117: Kịch Chi Thành




Chương 117: Kịch Chi Thành

Nhưng Trương Dạ lại không thể kêu rên, vì thứ quy tắc không cách nào xác định thực hư kia, một phần cũng là vì không thể để người khác phát hiện bản thân đang suy yếu quá lộ liễu.

Những tia năng lượng trắng li ti tồn đọng trong tim, bị thời gian chi ý đẩy nhanh quá trình lão hoá, rồi lại tua ngược phân rã trở nên nhiều hơn.

Trận pháp được diễn ra nhằm dùng đau đớn để duy trì tỉnh táo, Trương Dạ cắn răng vận chuyển đấu khí công pháp do hắn tự biên soạn.

Đấu khí vận chuyển, tia năng lượng màu trắng trong tim dần chuyển hoá thành màu xanh lam, thanh thuần trong trẻo hơn cả chân khí.

Hình thái ban đầu của đấu khí dần ngưng tụ, Trương Dạ dùng sát thương của nhanh - chậm chi ý để trực tiếp tương thông đến thời gian lực lượng.

"Chưa đủ, còn kém một chút.."

Giới hạn của hắn dần dần đạt đến ngưỡng đáy, Trương Dạ cắn răng tiếp tục vận chuyển chu thiên đấu khí bao hàm khắp trái tim.

Ầm vang!

Đấu khí mà hắn không thể tu luyện do chưa khớp thuộc tính bấy lâu, nay đã thành công vận chuyển nơi trái tim của hắn.

Trương Dạ tấn thăng lên Đấu Sĩ cảnh giới, sức chiến đấu lại tăng cao thêm một bậc.

Trái tim sau một lúc lâu đã hình thành nên một cụm khí thể màu xanh lam bao hàm lấy nó, tay Trương Dạ cũng ngay lập tức rụt ra khỏi.

Miệng v·ết t·hương với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường từng chút một lành lại, nhanh chóng đã hoàn toàn trở về nguyên trạng chỉ trong một phút.

Trương Dạ thở phào một hơi, bình định lại khí tức của mình, ngăn không cho nó tản ra quá nhiều.

Động tĩnh trên chòi cũng đã làm người khác chú ý đến, vài người thả thần thức ra do thám nhưng cũng chẳng thu được gì.



Người lại bay lên, kiểm tra xung quanh, chỉ kém chút nữa là phát hiện Trương Dạ.

Thiên giai pháp bảo quả nhiên không hữu danh vô thực, mật độ che giấu của nó hoàn toàn không phải là thứ tu sĩ có thể khinh thường.

Vết thương lành lại có thể nhanh, tốc độ điều tức lại không nhanh như thế, mất hơn nửa ngày trời Trương Dạ mới có thể khôi phục hoàn toàn nguyên trạng.

Tháng rưỡi, cứ như thế yên bình trôi qua, Kỷ Dư rời khỏi mà vẫn mang trong mình ân tình của hắn.

Tú Đông Phong rời đi cuối cùng, thu hoạch được ba loại trong ngũ hành ý cảnh, thực lực đại tiến.

Một ngày này, Trương Dạ lại dịch dung sang bộ dáng của môn đệ Xuân Hoà Tông bị g·iết trong Ngũ Hành Sơn.

Sở hữu ký ức, khiến Trương Dạ chẳng mất quá lâu để có thể điều chỉnh lại giọng nói và thái độ, cư xử y hệt tên kia.

Người mà hắn giả danh gọi là Hỗn Thương, đệ tử thân truyền của Vương Hà trưởng lão ở Xuân Hoà Tông. Do phút lơ đãng mà bị nam nhân từng ở trong Hoả chòi với Tú Đông Phong hạ thủ, nhất kích tất sát.

Sau khi Kiếm Ma Tông tuyệt diệt, Trương Dạ đối với các môn phái này cũng chẳng có phản ứng gì khác ngoài là công cụ vụ lợi cho hắn. Ngược lại, thủ đoạn của nam nhân kia mới là thứ làm cho Trương Dạ chú ý.

Dựa theo trí nhớ của Hỗn Thương, Trương Dạ bức tốc đi tới trung tâm của cánh rừng, nơi mà Bái Thiên Sơn và Độn Địa Sơn giao nhau.

Ở đó tụ tập rất đông người, một quy tắc đã ngấm ngầm hiển hiện khi có phần lớn thế lực đứng ra tuyên bố, thành lập Kịch Chi Thành, nghiêm cấm tuyệt mọi hành động b·ạo l·ực.

Là nơi giao thương giữa vạn tộc, tuy hình thức có thể xem như nơi dừng chân nghỉ ngơi, nhưng nạn phân biệt vẫn còn tồn tại.

Kịch Chi Thành được thành lập từ rất lâu về trước, khi Ngộ Thiên Bi chi chiến diễn ra từ đợt thứ ba. Tính đến này đã là lần thứ bảy.

Cầm quyền dĩ nhiên là các gia tộc lớn từ các thế lực khác nhau, Niết Bàn không có, nhưng Tiên Thiên cửu trọng vẫn là có đủ để chấn nh·iếp, bình định tứ phương.



Trương Dạ đi tới trước cửa thành, hộ vệ lập tức ngăn lại, "Là ai? Đến từ đâu? Mục đích?"

Trương Dạ nghĩ nghĩ rồi đáp, "Khôn Dữ từ Xuân Hoà Tông, Nam Vực"

"Xuân Hoà Tông?" Hộ vệ nheo mắt nghĩ đến thứ gì, ngay lập tức cơ mặt giãn ra, "Đúng rồi, có người đang đợi người ở Phi Hương Lâu".

"Đa tạ" Được sự đồng ý khó hiểu của hộ vệ, Trương Dạ không chối từ gật đầu rồi bước vào trong.

Hẳn là đã có dặn dò từ trước, dù sao thân phận của đối phương cũng không nhỏ.

Bên trong Kịch Chi Thành, vài toáng người mặc đồ giống nhau, uy nghiêm đi đi lại lại khắp toà thành. Trên người mỗi người đều toả ra một cỗ khí tức nguy hiểm, dè chừng.

"An ninh nghiêm ngặt thật.." Cảm thán một câu, Trương Dạ nhàn nhã thông dông trên đường lớn.

Hắn không vội đón Hoài Thu, hắn có thể c·hết nhưng Hoài Thu chắc chắn không thể.

Chung đụng với nàng sớm chiều, Trương Dạ cũng nhận ra vài phần không thích hợp từ nàng, nhưng lại không rõ ở đâu.

"Chưa kể.. còn có đống bảo bối của sư tôn, sư tỷ vẫn nên vật lộn với đám người đó đi"

Phía trước đã là Phi Hương Lâu, lầu các xa hoa, đầy vị phong trần, là nơi tụ tập của các nam thanh tú tài.

Dễ hiểu khi nơi này vẫn hoạt động với các nữ tử dù có thực lực Tiên Thiên, họ không chiến đấu giành giật sống c·hết, đám nữ nhân bọn họ vào đây là để làm ăn, với lệ phí là linh thạch và bảo vật.

Nhanh chóng đã có một vị mỹ nữ ra đón khi thấy Trương Dạ đứng trước cửa, "Công tử, mau mau vào trong nha~"

Người dẫn đường đây rồi.



Trương Dạ khéo léo đồng ý, song vẫn kiên trì giữ khoảng cách với đối phương, "Ta có hẹn trước với một vị, không biết cô nương từng nghe qua họ Tần chưa?"

"Họ Tần.." Vị cô nương kia nghĩ một lúc, hai mắt chợt mở to, "Là Tần Du công tử!? Ngươi quen biết Tần Du công tử?"

"Xác nhận, ta đến từ Nam Vực, Xuân Hoà Tông. Cô nương có thể giúp ta báo lại với Tần đạo hữu sao?"

"Vậy ngài đợi ở đây một lát" Cô nương ngay cả xưng hô cũng thay đổi, vội vàng chạy vào to nhỏ với nữ nhân khác.

Sau vài hơi thở bèn đi tới Trương Dạ nói, "Công tử đang đợi ngươi ở thính phòng".

"Dẫn đường đi"

Cô gái nhỏ dẫn Trương Dạ đi sâu vào trong, dừng lại trước một căn phòng đơn điệu, chỉ có tiếng đàn êm ái rơi vào tai.

Sau cánh cửa kia loáng thoáng có thể thấy bóng ảnh của một vị tuyệt sắc giai nhân đang phô diễn từng động tác múa hát.

Những động tác đó không đơn giản chỉ nằm ở phạm trù nghệ thuật, nàng ta như thuận theo thiên địa, nhất cử nhất động đều đem bản thân hoà hợp làm một với tự nhiên.

Cả Trương Dạ cũng phải chấn kinh, là đạo hạnh cao thâm đến mức nào mới có thể làm đến mức này?

Không để Trương Dạ đợi lâu, bên trong vang lên tiếng của một nam tử.

"Tráng sĩ tới rồi à? Vào đi"

Trương Dạ kéo cửa bước vào trong, ánh mắt luôn nhìn xuống đất không dám nhìn thẳng, "Thánh tử thứ cho ta đến trễ, không dám can thiệp làm phiền vị cô nương này"

Vị được gọi là thánh tử kia cười nhẹ khách khí, "Không sao, Mị Dung cô nương, vị này là tráng sĩ đến từ Xuân Hoà Tông cùng một chỗ với ta, tông môn nhất lưu đóng góp rất nhiều cho vương quốc ta"

Hiển nhiên không quên khoe khoang chút ít, lòng mỹ nhân dù sao hiếm có khó cầu.

Mị Dung, người như tên, dung nhan đầy mị hoặc được che bởi lớp màn trắng tinh, vừa khiến cho người khác cảm thấy được dục vọng dâng trào, cũng khiến cho một loại cảm xúc muốn bao che vật nhỏ như nàng đan xen nhau. Cơ thể đầy đặn, đường cong mê người, nàng đích thực là ải mỹ nhân mà anh hùng khó lòng vượt qua được.

Thanh âm dịu dàng trong veo cất lên, "Tiểu nữ hân hạnh được gặp tráng sĩ".