Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 119: Hỗn loạn trước hỗn loạn lớn hơn.




Chương 119: Hỗn loạn trước hỗn loạn lớn hơn.

Ở một chiến tuyến khác,

Thiên Thư tay cầm Bạch Hạc Toả Liêm, chật vật đỡ lấy từng ngón đòn của đối thủ.

"Thiên Cơ Diệp!! Ngươi còn định đợi đến bao giờ!?"

Thiên Cơ Diệp nhàn nhã ở phía sau, tay kết ấn trận pháp, nhưng mãi chẳng thấy vật gì được kích hoạt.

Nhưng hắn lại không dao động, như đang xem kịch mà quan sát trận đấu của Thiên Thư lẫn nam tử cầm đại kiếm trước mặt.

"Một chút nữa, cố lên"

"Cố cái mã cha ngươi!" Thiên Thư không nhịn được mắng một tiếng.

Vốn muốn che giấu thực lực mà toàn dùng kỹ năng phòng ngự câu kéo cho Thiên Cơ Diệp, nhưng cái tên này thực sự quá đáng đòn.

"Đành phải dùng nó.." Thiên Thư dứt khoát nắm chuôi lưỡi hái, miễn cưỡng đón đỡ đại kiếm từ nam tử trươc mắt mà văng ra xa vài trượng.

"Nói, ngươi đến từ đâu?" Giọng nam tử phát ra một cách lạnh lùng, không để cho Thiên Thư thở, một lần nữa đánh về phía cô.

"Dừng ở đây một chút, Mạnh Thiên Quân." Thiên Cơ Diệp một bên cuối cùng cũng chen vào nói, "Mạnh Thiên Quân, đến từ Thiên Đình ở Trung Vực, là ngươi?"

"Ngươi cũng có lượt" Ánh mắt không mang bất kì tia cảm tình nào lướt qua Thiên Cơ Diệp, khí tức của Tiên Thiên bát trọng lại bộc phá.

"Bát trọng thiên thì hay lắm sao?" Thiên Thư ngồi dậy từ đ·ống đ·ổ n·át, khí thế cũng thay đổi rõ rệt.

Đang từ tiên thiên ngũ trọng liền bức phá lên cửu trọng thiên, tuy nhiên hơi thở lại có phần không ổn định.

"Đã nói với ngươi từ đầu rồi, không nên khiêm nhường, không nên đợi hắn làm gì" Thiên Thư tự nói chuyện với bản thân, làm hai người trước mắt khó hiểu.

"Cứ g·iết, g·iết, leo l·ên đ·ỉnh phong, chả phải sẽ tìm thấy hắn sao?" Đột nhiên cô nở nụ cười gằn biến dạng cả khuôn mặt, cô như hoá điên nhào vào Mạnh Thiên Quân không suy nghĩ.

"Là ngươi, là ngươi, là ngươi!" Bạch Hạc Toả Liêm bốc lên bạch hoả vờn quanh.



Mạnh Thiên Quân dùng đại kiếm đỡ lấy, bạch hoả như được dẫn mà l·ây l·an sang khắp thanh cự kiếm.

Phản ứng nhanh nhạy, Mạnh Thiên Quân lập tức vứt bỏ thanh kiếm trong tay. Thanh cự kiếm vô chủ nằm lăn lóc, sau vài phút đã bị đốt thành tro.

"Hahahaah, ngươi sợ rồi? Ngươi sợ rồi? Thiên Cơ Diệp, lão nương bảo ngươi con mẹ nó đừng có đứng xem, mau chóng g·iết tên này cùng ta!"

[ Trang bức điểm + 500.. +1000,... ]

Con số trong điểm trang bức liên tục tăng lên, Thiên Thư lại càng điên hơn, khi đến cả người quan sát cũng bị cô vô tội vạ g·iết c·hết.

Bản tính đơn thuần tự nhiên kia dường như đã biến thành người khác.

Thiên Cơ Diệp kết ấn, cả người Mạnh Thiên Quân ngay lập tức cảm nhận được áp lực nặng nề đè lên vai.

Nhưng hắn chẳng sợ hãi, hắn có lý do phải tiếp tục chiến đấu dù rằng có c·hết.

"Muội muội.. ta sẽ sớm tìm được ngươi" Chạm nhẹ vào chuôi kiếm ngắn ở hông, Mạnh Thiên Quân cuối cùng cũng bung ra chiến lực thật sự.

"Lĩnh vực khai mở - Hắc Động!"

Bán kính 100 mét lập tức bị bao quanh bởi một loại khí lực, hình thành nên một không gian riêng biệt.

Chính giữa là một lỗ đen đang không ngừng xoay chuyển, với lực hút mãnh liệt làm Thiên Thư và cả Thiên Cơ Diệp phải dùng sức chống đỡ.

"Thiên Thư cô nương, tránh đi một chút" Thiên Cơ Diệp chắn trước mặt Thiên Thư.

Chỉ thấy hắn thở nhẹ ra, ánh mắt từ nhàn nhã chuyển sang tập trung cao độ.

"Lĩnh vực khai mở - Âm Dương Tràng"

Một nơi nào đó trong Thần Ma không gian.

Xoẹt.

Máu tươi phún ra, một mạng người lại tàn nhẫn bị tước đi.



"Đạo Tông đệ tử, tên này là người thứ 20 rồi" Trương Dạ chùi v·ết m·áu trên lưỡi kiếm, không chút cảm xúc lấy nhẫn trữ vật ra khỏi tay của xác c·hết bên dưới.

Những người này đơn thuần là người vô tội bên chính đạo, chính vì là chính đạo nên Trương Dạ mới có thể dễ dàng giăng bẫy rạp trận pháp mà kích sát từng người một.

Hắn biết rõ việc này là sai, nhưng đúng sai đối với Trương Dạ hiện tại không quan trọng nữa.

Cái hắn hướng đến là mục đích.

Thần thức truyền vào, miệng Trương Dạ cong lên một vòng, "Đã tìm được".

Một bản ngọc giản có tiêu đề "Tam Thanh Nhất Khí" hiện ra trong tay Trương Dạ, Trương Dạ áp vào đầu tiếp thụ lũ lượt đợt thông tin từ bí pháp.

"Quả nhiên bản Tẩu Vi Phân Thân là phần đầu của Tam Thanh Nhất Khí, cũng phải cảm ơn Kỷ Dư" Xem xong, Trương Dạ lập tức bóp nát ngọc giản.

Tuy nhiên hắn không vội sử dụng ngay thử bí pháp, Trương Dạ cần nó cho một kế hoạch quy mô khủng bố hơn hiện tại.

Ngước lên trời nheo mắt, tính đến hiện tại cũng đã năm tháng trôi qua trong không gian.

Hắn tạm thời đã hoàn thành cơ số việc cá nhân phía bên trong không gian Thần Ma.

"Cũng đến lúc đón sư tỷ rồi?"

Nhìn sợi chỉ đỏ trên tay ngày một rõ hơn, Trương Dạ không bỏ chạy mà đứng yên ngay đó chờ đợi.

Phải, Hoài Thu đã liên tục đuổi theo hắn, còn hắn thì cứ giữ khoảng cách với nàng. Sở dĩ Trương Dạ cố ý làm vậy, là để nàng rèn luyện tâm tính ở nơi khắc nghiệt này.

"Dù sao nàng cũng được sư tôn bảo hộ.."

Đến nửa ngày sau, Trương Dạ cảm thấy một luồng gió lạnh chạy qua lưng, đi theo đó là một giọng nói làm lạnh gáy người nghe.

"Sư đệ, ngươi dám bỏ rơi tỷ?"



Phốc xuy.

Đi theo là mũi giáo đỏ thẳm đâm tới lưng Trương Dạ, nhưng không thể xuyên qua vì thân thể Tiên Thiên của hắn.

Trương Dạ nói đau thì không, phần lớn là bất ngờ nhìn dáng vẻ của Hoài Thu hiện tại.

Hoài Thu toàn thân váy trắng đã bị tô đỏ, hộp đỏ trên tay đã hợp thành một với tay nàng, đặc biệt, khuôn mặt của Hoài Thu cực kì đáng sợ.

Đôi mắt vô hồn sâu thẳm kia, không chất chứa bất cứ tia sức sống nào.

"Sư tỷ?"

Vù..

Khoé mắt Trương Dạ rỉ máu, sợi vải đỏ trong tay Hoài Thu đã biến thành một sợi xoắn, với tốc độ như vũ bão t·ấn c·ông thẳng vào Trương Dạ.

"Sao lại bỏ rơi ta? Ta làm gì sai? Sư tôn? Sư đệ?" Nàng cứ luôn miệng lặp lại những câu k·hông r·õ n·guồn g·ốc, vải đỏ cứ liên tục t·ấn c·ông về phía nam nhân trước mắt.

Gió cát vù vù thổi quanh, Hoài Thu như không có giới hạn, tấm vải càng đánh càng nhanh lẫn mạnh hơn.

Trương Dạ rốt cuộc cũng phải nghiêm túc một chút mà chống đỡ lại sự kỳ dị này của sư tỷ.

"Sư tỷ.. không phải ta bỏ rơi, là.. là ta có việc cá nhân!"

"Việc cá nhân? Cũng không thể để ngươi bỏ rơi ta một mình nha? Ngươi có biết cảm giác phải một mình chống lại hơn chục người khác biệt đại cảnh giới lớn hơn là gì không? Ta không s·ợ c·hết, ta cũng không sợ đau, lúc đó ta.. ta chỉ mong sư đệ có thể trở về kịp lúc, như ngươi đã từng hứa với ta!!" Mắt nàng chảy huyết lệ, điên cuồng t·ấn c·ông Trương Dạ đầy phẫn nộ.

"C·hết tiệt, điên rồi, nữ nhân này điên rồi! Giết, không thể giữ, cản đường ta đều phải c·hết" Trương Dạ nghĩ thầm, giữ khoảng cách không trong tầm đánh của Hoài Thu.

Hắn nắm chuôi kiếm trút vào vỏ, khí thế thay đổi, hơi thở lạnh lẽo được thở ra.

"Khoái K.."

Bất ngờ tay Trương Dạ bị tấm vải từ dưới đất đâm lên, quấn chặt không để hắn rút kiếm khỏi bao, dù năng lượng đang được tích tụ ngày một nhiều làm tay hắn phải rỉ máu nội thương.

"Dạ à.. sư tôn đã phân tích cái tuyệt kĩ này cho ta nghe hàng ngàn lần rồi. Miễn là ta không để đệ rút, đệ liền sẽ bị nó cắn trả nhỉ?" Hoài Thu híp mắt cười lạnh, nhìn Trương Dạ chật vật khiến nàng khó hiểu dâng lên một loại cảm giác thoả mãn.

Đùng!!

Chân khí căng tràn, tay Trương Dạ lập tức bị nổ tung.

"Mẹ nó! Trần Lễ sao lại phân tích kiếm pháp của ta cho cô ta!?"