Chương 2: Vậy là thật xuyên không rồi.
Trần Bình Nhật toát mồ hôi lạnh, khi vừa còn thấy mình đứng trong nhà bếp nấu ăn.
[Xuyên giới toa đã mở, điểm đến thế giới số 594.]
Nhưng sau một cái thông báo của hệ thống, hắn đã suốt hiện ở giữa không trung, và đang rơi tự do. Trong tư thế đầu hướng xuống dưới
"A a a a! Hệ thống khốn kiếp!"
"Làm gì đi chứ a a a a! Không rơi xuống kia là xương cũng không còn đâu!"
[Hệ thống đang tính toán, suy nghĩ của túc chủ giờ không được bình tĩnh. Giải pháp lựa chọn bảo hiểm khẩn cấp tiêu hao 500 điểm hận thù, đổi lấy trạng thái kim cang bất hoại cao cấp trong năm phút.]
Nghe thấy tiếng cứu cánh đến bên tai mình, nhưng tình trạng của hắn vẫn vậy, vẫn là rơi xuống với tốc độ nhanh chóng mặt.
"Khốn kiếp a a a a! Hệ thống ngươi không có dù, hay cái gì tương tự à?"
[Kim cang bất hoại có thể kháng sát thương vật lí tốt, lên túc chủ sẽ được trải nghiệm cảm giác được ma sát với mặt đất.]
[Túc chủ cũng đừng lo không m·ất m·ạng được đâu... chắc vậy.]
"Hệ thống a a a a! Khốn kiếp, ngươi không bình thường được à."
[Hệ thống thông báo, chuẩn bị v·a c·hạm với mặt đất ba, hai, một.]
Uỳnh!
Trên thảo nguyên xinh đẹp với thảm cỏ trải dài dường như vô tận. Xuất hiện một cái hố rộng 100m, có một chàng trai cả thân trên cắm sâu xuống dưới mặt đất.
Áo sơ mi trắng đã rách nát hết, quần âu, và đôi giày vẫn còn nguyên vẹn.
Sau khi được trải nghiệm ma sát với mặt đất từ độ cao 4000 feet, Bình Nhật cảm giác thần kì một cách lạ thường. Rơi cao đến vậy, mà xuống hắn vẫn sống được.
Cả cơ thể Bình Nhật cắm sâu dưới mặt đất, người cứng đơ. Cơ bắp như sắt bị rỉ sét, hắn muốn thoát ra cũng không thể cử động được.
"Ư A, ư a."
"Cứ thế này chẳng lẽ mình sẽ c·hết vì ngạt thở mất."
Đọc được suy nghĩ dòng suy nghĩ của Bình Nhật, hệ thống trả lời, đưa ra giải pháp một cách tự nhiên như không phải là lỗi của nó.
[Túc chủ có thể giao tiếp qua suy nghĩ mà, bổn hệ thống chưa nói sao? Thật hết thuốc chữa mà.]
[Nhận được 250 điểm hận thù, nhận thêm 250 điểm thù hận từ túc chủ.]
"Hệ thống khốn kiếp ngươi đã nói đâu, với lại làm gì đó đi, ta chẳng lẽ lại vì ngạt thở mà siêu thoát à."
[À ra vậy, túc chủ chưa đọc hướng dẫn của bổn hệ thống à... chắc lỗi ta vì quên nhắc.]
[Trừ mười điểm hận thù cho việc xoay người lên trên, túc chủ anh có đồng ý không?]
"Có, đồng ý, như thế này không lẽ ta lại từ chối!"
[Trừ mười điểm hận thù, hoàn thành xoay người lên.]
Cuối cùng Trần Bình Nhật đã thoát khỏi việc thiếu Oxy. Sau khi phàn nàn chán về việc làm đột ngột của hệ thống. Hắn mới quay đầu quan sát mọi thứ xung quanh, bên trên bầu trời hiện ra trước mắt hắn là một đàn thân thằn lằn, đầu khủng long, cánh dơi. Đang bay trên bầu trời, còn phía dưới xung quanh là thảo nguyên xanh bát ngát tuyệt đẹp.
"Wow, thật kì ảo..."
Sau một hồi tĩnh tâm lại nhờ cảnh đẹp tự nhiên lạ lẫm. Trần Bình Nhật cũng nhận ra là mình đang thực sự ở một thế giới khác lạ.
Hắn tự hỏi tại sao bản thân lại xuyên không? Hệ thống này là gì? Còn việc hắn có trở lại được nhà không, về đất nước Việt Nam nơi mình đã được sinh ra. Công việc văn phòng của hắn sẽ ra sao? Bạn bè, cha mẹ người thân có biết việc hắn biến mất không? Còn người y...êu, mà hắn còn chưa có cơ mà? Quá nhiều câu hỏi muốn được giải đáp ập đến đầu hắn cùng một lúc.
Thấy túc chủ của mình cảm xúc đang dao động hệ thống như thể đọc được suy nghĩ đã nhắc hắn.
[Cảm xúc của túc chủ đang dao động, anh có câu hỏi gì sao? Có thể hỏi bổn hệ thống sẽ trả lời cho anh.]
Trần Bình Nhật quyết định lấy một hơi thật sâu hít vào, thở ra một hơi dài để bình tĩnh lại. Hắn nhận ra mình còn có cái hệ thống này cơ mà. Hắn sẽ hỏi nó, từng câu hỏi một.
"Nơi đây là đâu?"
[Đây là là thế giới thứ 594 nơi tồn tại kiếm và ma thuật.]
[Có thể nói dễ hiểu trong thế giới chủ của túc chủ nơi này là dị giới.]
"Khoan đã, thế giới này là thế giới thứ 594, vậy là còn tồn tại rất nhiều thế giới khác sao?"
[Đúng vậy túc chủ, còn có ngàn vạn thế giới khác. Xếp theo từng tầng là thượng giới, trung giới, hạ giới, riêng với đó nữa là âm giới.]
[Từ tầng 1 đến 500 là thượng giới, 501 đến tầng 10.000 là trung giới, từ tầng 10.001 đến... là hạ giới.]
"Còn âm giới không được xếp theo tầng sao?"
[Âm giới là nơi cai quản tất cả linh hồn lang thang, sau khi c·hết của những thế giới khác. Việc xếp hạng chỉ vô nghĩa.]
"Vậy còn thế giới ta sống hiện tại là nằm ở tầng nào?"
[Thế giới chủ túc chủ nằm ở tầng 470 thượng giới.]
"Khá cao nhỉ! Liệu có tồn tại những thực thể nào đó mạnh mẽ không?"
[Đúng vậy, theo dữ liệu cũng đã từng có những vị đại năng giả ở thế giới thứ 470 của túc chủ, hay còn được biết đến với cái tên gọi "Trái Đất". Nhưng vì nơi đó linh khí bị sụt giảm đến mờ nhạt. Nên các đại năng giả đã chia ra di chuyển đến các thế giới khác rồi.]
Câu trả lời đầu tiên của hệ thống đã giúp Bình Nhật giải được hai khúc mắc của mình nên hắn đã đặt câu hỏi tiếp theo.
"Ừ, vậy à."
"Tiếp theo, tại sao ta lại được chọn xuyên không? Và ngươi là gì?"
[Bổn hệ thống là một tồn tại, do một vị đại năng mạnh nhất thượng giới tạo ra ***. Giới hạn thông tin, do cấp độ hệ thống quá thấp.]
[Túc chủ là người được lựa chọn do số mệnh, cùng tính cách phù hợp. Để đóng những cảnh cổng kết nối các thế giới khác với nhau, loại bỏ nguy hiểm, giữ cân bằng cho chư thiên vạn giới.]
[Phúc lợi cho túc chủ sẽ được trở lên mạnh hơn, bảo vật, châu báu, tiền tài.]
[Và, một hệ thống tốt bụng sẽ luôn đồng hành cùng túc chủ mọi lúc mọi nơi.]
"Nhưng còn công việc hiện tại và các mối quan hệ bạn bè, với gia đình của ta thì sao?"
[Túc chủ yên tâm thời gian ở trung giới trải qua 100 ngày, ở "Địa Cầu" mới chỉ trôi qua có 10 tiếng ở thế giới túc chủ thôi.]
[Túc chủ có còn câu hỏi nào nữa không?]
"Ừ, vậy còn..."
Sau nửa tiếng tiếp tục trao đổi với hệ thống về những khúc mắc của mình. Trần Bình Nhật cũng đã gần hồi phục lại cơ thể. Và từ đằng xa có ba đến bốn sinh vật màu xanh lục đang tiến tới gần chỗ hắn.
Goblin 1: "gobu, gobuu, gobaa."
(Phát hiện có con người ở đằng kia.)
Goblin 2: "Goba, goba, gobaa, gobuu."
(Xem hắn còn sống không? C·hết mang về làm làm thức ăn, sống mang về làm đồ chơi cho nữ hoàng.)
Goblin 3: "Gobu, gobu, gobu, gobaw."
(Ta tìm được khúc gỗ này, tên kia lấy dây ra đây trói hắn lên.)
Goblin 4: "Gobaw, gobaw, gobul."
(Hắn vẫn còn sống.)
"Uhmm, bây giờ thì ta làm cách nào để trở về?"
[Túc chủ chỉ cần thu 100.000 điểm hận thù cho lần xuyên giới tiếp theo. Hoặc cần hoàn thành nhiệm vụ chính được giao là được.]
"Thế bây giờ ta còn bao nhiêu điểm?"
[Túc chủ còn 500 điểm hận thù.]
Vẫn đang trong tâm thức nói chuyện, với hệ thống, Trần Bình Nhật đã bị bốn sinh vật màu xanh lục trói vào cột gỗ khênh lên đi về rừng.
[Thông báo nhiệm vụ chính đóng cổng không gian, địa điểm làng Oran, thời hạn bảy ngày, thất bại mất tiểu đậu đậu. Phần thưởng 1 quyển công pháp 5 sao ngẫu nhiên và 100.000 điểm hận thù.]
[Thông báo nhiệm vụ phụ giải cứu dân làng b·ị b·ắt cóc bởi goblin, địa điểm hang động goblin, thời hạn một ngày, thất bại trừ 200 điểm hận thù, thành công mở cầu quay thưởng hệ thống.]
[Quét cơ thể túc chủ, cường độ cơ thể yếu,công pháp chưa có, chưa đạt yêu cầu.]
[Túc chủ có đồng ý tiêu hao 360 điểm để cải tạo cơ thể ?]
"Đồng ý."
Trần Bình Nhât biết nơi đây không còn là nơi hoà bình như thế giới cũ của mình. Hắn quyết định cải tạo lại cơ thể yếu ớt của mình, để tăng lên cơ hội sống trở về nhà.
...
...
[Trần Bình Nhật.]
Giới tính: Nam.
Chủng tộc: Con người.
Tuổi: 28.
Chiều cao: 170 cm.
Quốc tịch: Việt Nam.
Sức mạnh: Sơ cấp => Sơ cấp thấp. (Chờ 15 phút.)
Phòng thủ: Sơ cấp => Sơ cấp thấp. (Chờ 15 phút)
Dẻo dai: Sơ cấp => Sơ cấp thấp. (Chờ 15phút.)
Linh lực: Sơ cấp => Sơ cấp thấp. (Chờ 15 phút.)
Nhanh nhẹn: Sơ cấp => Sơ cấp thấp. (Chờ 15 phút.)
Sinh mệnh: Sơ cấp => Sơ cấp thấp (Chờ 15 phút.)
Linh hồn: Sơ cấp => Sơ cấp thấp. (Chờ 15 phút.)
May mắn: E?
Kĩ năng: 0
Công pháp: 0
Cường độ cơ thể: Sơ cấp => Sơ cấp thấp.
Danh hiệu: 0
[Thời gian cải tạo 15 phút.]
...
...
Trong khi chờ hệ thống nâng cấp cơ thể, Trần Bình Nhật mở mắt, hắn mới biết mình đang bị trói tay, chân vào khúc gỗ bởi bốn con quái vật lùn, da xanh lá cây, tai nhọn.
Do là một người đọc tiểu thuyết giả tưởng đến nghiện. Nên Bình Nhật nhận ra ngay đặc điểm của chúng giống hệt như những con goblin, trong các cuốn tiểu thuyết giả tưởng mà hắn thường hay đọc. Ngay lúc này Trần Binh Nhật đang bị chúng khênh lên, di chuyển về phía rừng cây kia.
Dù b·ị b·ắt nhưng hắn vẫn chưa cảm thấy cần phải hoảng loạn. Vì từ sau cú rơi, và những điều không tưởng. Não hắn đang học cách tiếp nhận mọi việc dần dần như đây chỉ là việc "Bình thường".
"Chắc chắn chúng định mang mình về tổ làm món canh đây mà."
"Người mình cũng không gọi là quá gầy, da thịt cũng vừa đủ. Tròn một bữa ăn hoàn hảo còn gì." Trần Bình Nhật thầm nghĩ về kinh nghiệm chính xác qua những bộ tiểu thuyết giả tưởng
"Hừm, hừm bữa ăn phải ngon lắm đây!"
Càng nghĩ Trần Bình Nhật lại càng thấy có chuyện gì đó không đúng.
"Ây c·hết, bây giờ mình lên tìm cách thoát ra mới phải nhỉ?"
Sực tỉnh khỏi suy nghĩ ngược, với người bình thường, không s·ợ c·hết của mình. Trần Bình Nhật khẩn cấp gọi hệ thống.
"Hệ thống, hệ thống ngươi không giúp ta ngay lúc này! Là chúng ta gặp lại nhau qua đường tiêu hoá của bọn goblin đó, và cuối đường ra là..."
[Xin túc chủ vui lòng chờ, hệ thống đang trong quá trình cải tạo cơ thể.]
"..."
Trần Bình Nhật kêu cứu hệ thống mãi, phản hồi hắn nhận lại cũng chỉ là đang cải tạo sức mạnh.
Quá chán nản bởi tình huống bây giờ. Hắn bắt đầu tự bổ não, mà chuyện trò cùng bốn con goblin. Và lần lượt đặt tên cho chúng theo thứ tự từ còn khênh đầu gỗ đến cuối gỗ.
"Đầu tiên là ngươi khênh cao lên Xanh Lè, đầu ta gần chạm đất rồi đấy. Còn ngươi Xanh Lục cách xa ta một khoảng cái khố của ngươi hôi quá! Còn hai tên Green với Cỏ đi nhanh lên xem nào!"
"Các ngươi thật nhàm chán mà"
Dù cố bắt chuyện bao lâu, chúng vẫn chẳng quan tâm Trần Bình Nhật đang nói gì. Hết việc làm hắn chuyển sang vùng vẫy cùng hét lớn.
"Này các ngươi đang đưa ta đi đâu vậy? Này ta ít thịt lắm, toàn da bọc xương. Ăn ta không ngon miệng đâu, cơ thể bẩn lắm. Ta còn chưa tắm một tháng rồi đấy, ăn vào n·gộ đ·ộc c·hết mà các ngươi cũng dám."
Như hiểu điều Trần Bình Nhật nói từ nãy đến giờ. Bọn chúng đồng thanh cười dị chế giễu kêu lên: "Gobaw gobaw."
"Thế là đời mình hết thật rồi sao? Trở thành món ăn cho đám goblin này. Lão tặc Thiên ta còn chưa một mảnh tình vắt vai đó, khốn kiếp thật!"
Trong khi Trần Bình Nhật còn đang than thở về cuộc đời.
Bốn con goblin đã đem hắn về đến động của chúng. Trong đó còn có sáu cô gái tóc nâu, mắt đen, mặt trái xoan khá xinh đẹp khoảng độ hai mươi tuổi, ba cậu bé tóc nâu. Hai cô bé mặt búng ra sữa khoảng sáu, đến mười ba tuổi.
Và một ông chú khoảng bốn mươi tuổi b·ị t·hương nặng. Khoác trên người cả đống trang bị nát, bị nhốt trong lồng gỗ, có hai con goblin cầm dao cùn, một con goblin cầm trượng.
Khi bị khênh đến gần chiếc lồng giam, ánh sáng phập phùng từ từng ngọn đuốc cắm trên vách tường nhiều hơn.
Tầm nhìn không còn giới hạn bởi bóng tối nữa. Trần Bình Nhật nghiêng ngó, đảo mắt nhìn bốn xung quanh hang động. Hiện ra trước mắt hắn là những bộ xương nhỏ, và lớn nằm rải rác trên mặt đất.
"Mình chắc chắn đó không phải xương động vật, vì khung xương này là của phụ nữ và trẻ em." Trần Bình Nhật khẳng định bằng trực giác của mình.
Sâu trong động có tấm màn rách rưới cũ kĩ, có những tiếng khóc của những con goblin con, làm những ai mà có ở đây cũng sẽ phải nổi da gà.
Hắn gửi thấy mùi của sắt bay xộc vào mũi từ cuối hang động. Bên trong không khí trộn lẫn với cả mùi tanh nồng. "Không thể nhầm được đó chắc chắn là máu."
Bọn chúng cởi trói Trần Bình Nhật xuống. Rồi kéo mỗi một chân của hắn. Do cả thân trên Bình Nhật không còn áo bởi cú rơi. Nên khi bị kéo trượt trên mặt đất. Những mặt đá vỡ cứa qua trầy xước da ngoài, một vài chỗ bắt đầu rỉ máu "Bị kéo dưới đất cũng dát quá đi." Bình Nhật thốt lên đau đớn.
Song chúng nhốt hắn vô lồng cùng với những người khác.
Bốn con goblin đang trao đổi với bốn con goblin canh lồng sau khi đi săn về "gobuu, gobaw.". Chúng rời đi báo cáo cho con đầu đàn.
Trần Bình Nhật nhìn một lượt qua các cô gái đang ngồi bó gối khóc sụt sịt, cậu bé. Và ông chú b·ị t·hương kia, rồi tiếng nói trong đầu hắn đợi mong hơn cả dãy số cuối cùng trong giải đặc biệt.
[Túc chủ cải tạo cơ thể đã hoàn thành.]
[Xa bổn hệ thống có một lúc mà túc chủ đã bị trói mai rùa thành thế này, không lẽ túc chủ bị M.]
[Cộng 100 điểm hận thù từ túc chủ.]
"Hệ thống ngu ngốc ai muốn thế chứ! Lúc ta mở mắt đã bị trói, khênh về hang động này rồi."
[Túc chủ không sao đâu? Ai mà chẳng có sở thích đặc biệt không muốn người khác biết.]
[Cộng 100 điểm thù hận từ túc chủ.]
Bình Nhật đang cãi nhau với hệ thống trong đầu, thì nghe giọng lẩm bẩm của các em nhỏ. Cô bé tóc buộc tóc hai bím nhỏ, khoảng sáu tuổi, khóc thút thít, nắm lấy tay ông chú b·ị t·hương kia.
"Chú Gruu ơi... con, chúng ta sẽ bị ăn thịt sao?"
Ông chú b·ị t·hương kia đang suy nghĩ lựa lời đề chấn án cô bé cùng những cô gái, và các em nhỏ.
"Chúng ta sẽ không bị ăn thịt đâu, chú trên đường đến đây đã thông báo với hội mạo hiểm giả rồi. Chỉ là họ đến muộn thôi, chúng ta sẽ thoát được ra khỏi đây thôi, yên tâm đi Nul-chan." Ông chú liền trả lời
"Thật không chú? Thật không? Thật của thật chứ?" Cô bé Nul lấy tay đưa lên mặt lau lau nước mắt hỏi lại.
Các em nhỏ ngừng khóc, ánh sáng hi vọng hiện lên đôi mắt họ.
Các cô gái ngồi bó ngồi sụt sịt thấy các em nhỏ còn cố gắng đến cuối cùng như vậy, không lẽ họ lại từ bỏ hi vọng?
"Ngươi... thôi ta không thừa hơi, mà cãi nhau với ngươi nữa."
Chứng kiến cảnh cảm động này Trần Bình Nhật ngừng nói chuyện với hệ thống. Hắn nghiêm túc hành động.
"Đổi ta 2 viên thuốc khôi phục trạng thái cơ thể."
[Đổi thành công, trừ 40 điểm hận thù của túc chủ.]
Trần Bình Nhật gồng tay lên, các dây trói tay hắn đứt như sợi bún. Hắn đưa tay trái cầm thuốc đưa lên miệng cắn một viên thuốc khôi phục lại trạng thái cơ thể. Các v·ết t·hương trầy sát da trên cơ thể hắn cùng một vài chỗ rỉ máu lành lại nhanh chóng.
Tất cả bọn họ nhìn Trần Bình Nhật chắm chằm, mặt biểu cảm hết sức ngạc nhiên, như thấy một tia hi vọng. Những đôi mắt u ám giờ đã sáng trở lại.
"Mọi người muốn thoát khỏi đây chứ? Ông chú ngồi đằng kia còn chiến đấu được chứ?" Bình Nhật đưa một ánh nhìn mạnh mẽ hỏi họ.
Ông chú quan sát Trần Bình Nhật một lát đánh giá. Xem có đáng để mạo hiểm không? May mà hệ thống đã cải tạo lại cơ thể. Chứ với cái cơ thể trước đây, hắn còn phải xem lại chính bản thân mình.
Sau một hồi đánh giá, ông chú đặt niềm tin ở Bình Nhật mà hỏi: "Ta... khụ khụ, sẽ theo cậu nhưng làm sao? Để thoát khỏi lồng gỗ này."
"Trước tiên chú cắn viên thuốc này đi." Đáp lại câu hỏi, anh đưa viên thuốc khôi phục trạng thái, vào tay phải vẫn cử động tốt của ông chú.
"Đây là gì vậy?"
"Kẹo tăng sức... à nhầm viên thuốc này sẽ chữa lành mọi v·ết t·hương cho chú đấy."
Tuy ông chú nhìn Bình Nhật với khuôn mặt á khẩu. Nhưng vẫn cắn viên thuốc vì nhìn thấy cơ thể hắn đã hồi phục vừa nãy.
Khuôn mặt bọn trẻ vui còn hơn cả nhận quà giáng sinh nữa. Chúng với các cô gái lau nước mắt hạnh phúc trên mặt đi.
Chờ ông chú khôi phục xong, Trần Bình Nhật mới yên tâm nhờ hệ thống quét địch.
[Hệ thống tìm kiếm kẻ địch]
[Quét khu vực, có tám con goblin chiến binh ở cửa, một trăm hai mươi goblin sơ sinh, một goblin nữ hoàng ở cuối hang động, bốn goblin canh lồng.]
[Goblin nữ hoàng sức mạnh sơ cấp trung.]
[Sức mạnh của túc chủ bây giờ không đạt yêu cầu, lựa chọn tối ưu một: Đổi 100 điểm lấy kim cang bất hoại cao cấp một phút, lựa chọn số hai: Tự bạo, lựa chọn số ba: Cuồng huyết chiến đấu tác dụng càng đánh càng mạnh 150 điểm. Tác dụng phụ là sau khi chiến đấu xong túc chủ cần người khác dẫm đạp mình liên tục nếu không sợ sẽ dẫn đến tự bạo.]
[Cộng 100 điểm hận thù từ túc chủ.]
[Ngươi... mà có cơ thể, ta sẽ chà sát ngươi xuống mặt đất.]
[Đổi ta 1 cây kiếm dài này trước đi.]
[Đổi thành công Long Sword (kiếm dài) trừ 10 điểm hận thù của túc chủ.]
Cây kiếm xuất hiện từ hư vô nằm trên bàn tay Trần Bình Nhật. Tất cả bọn họ đều bất ngờ.
"Đây ông chú, chú dùng được cái này chứ? Bắt lấy thanh kiếm này chú."
Trần Bình Nhật nắm lấy chuôi kiếm vất sang cho ông chú kia.
"Ấy!! Oái, cậu làm gì vậy?"
[Cộng 50 điểm hận thù từ Gruu.]
Ông chú bị bất ngờ lùi ra sau và bị vấp vào hòn đá, ngã đập mông xuống nền đất.
Thanh kiếm cắm giữa hai chân gần tiểu đậu đậu của ông chú. Ông ấy đáp cho Bình Nhật một cái nhìn trách móc.
"Xin lỗi ông chú nha, tôi quên không vất cả bao kiếm."
"Vấn đề không ở chỗ đấy, mà thôi quên đi."
Ông chú không nói nhiều nữa, chỉ thở dài thử kiếm.
[Cộng thêm 30 điểm hận thù từ Gruu.]
"Điểm có vẻ thấp, này hệ thống giải thích nhưng ngắn ngọn thôi."
[Thế giới thấp, điểm thấp.]
"... Súc tích thật đấy! Cám ơn! Nha, nha."
[Không có gì giải thích cho sự thiếu hiểu biết của túc chủ là trách nhiệm của ta.]
Ông chú Gruu vung thử kiếm qua lại, di chuyển thanh thoát như một điệu múa.
Thử kiếm xong xuôi, ông chú gật đầu hài lòng đáp:
"Kiếm tốt! Giờ chúng ta cần một kế hoạch."