Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tại Chư Thiên Vạn Giới Kết Bạn

Chương 1: Khởi đầu của người làm công ăn lương bình thường.




Chương 1: Khởi đầu của người làm công ăn lương bình thường.

Trần Bình Nhật cũng như bao người dân bình thường làm công ăn lương ở Việt Nam như bao người dân bình thường khác.

Nhưng sau một tiếng thông báo xuyên giới toa của hệ thống [ Đạt đủ nguyên điểm khởi động xuyên giới toa]

Nên giờ đây hắn đang được trải nghiệm cảm giác rơi tự do lần đầu tiên từ độ cao 4000 feet mà không có dù

"Cmn! Thật sự 4000 Feet đó hệ thống!!"

[Chẳng lẽ lại là giả, túc chủ gió lùa vào mặt chưa đủ mát sao?]

....

....

Giờ chúng ta sẽ đi vào hồi tưởng nào. Tối hôm qua sau khi Trần Bình Nhật đi liên hoan mừng người bạn ở chỗ làm của mình thoát kiếp một bàn tay. Trên đường về nhà, đi ngang qua cầu hắn thấy một cô gái xinh đẹp mặt tươi cười đứng trên lan can.

Cùng mặt trăng tròn toả sáng chiếu lên khuôn mặt trái xoan căng bóng mịn của cô. Với từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua làn tóc cô làm cho chúng trông như nô đùa cùng gió. Làm cho cô đã đẹp càng thêm đẹp hơn.

Nhưng không ngờ đến lời nói và hành động lại khác nhau vậy.

Cô gái nói: "Đến lúc về nhà rồi."

Và chưa kịp hết lời cô nhảy xuống dòng sông kia.

"Ấy cô kia, cô làm gì thế vậy!"

Trần Bình Nhật chưa kịp định hình xem chuyện gì đã xảy ra trước mắt. Hắn đã vội vàng tháo đôi giày của mình ra nhảy xuống sông cứu người.

Dù dòng nước chảy cực siết nhưng Trần Bình Nhật vẫn dốc hết sực sải tay, vẫy chân thật nhanh để có thể bơi tới nơi cô chìm xuống. Đến đúng vị trị cô chìm xuống, hắn lấy một hơi thật sâu lặn xuống túm mãi mới với đến được mỗi tóc cô. Nhưng vì dưới nước tóc cô trở nên quá trơn trượt như rong biển dù Trần Bình Nhật cố nắm lấy tóc cô bao lần thì tay hắn cũng chỉ tuột qua.

Dẫu vậy Trần Bình Nhật vẫn không bỏ cuộc, hắn quyết định lặn sâu hơn để vòng ra sau khoác eo cô. Nhưng Bình Nhật càng xuống sâu hơn bao nhiêu cùng với đó hơi của hắn càng mất bấy nhiêu.

Trần Bình Nhật nghĩ lúc đấy mình sẽ c·hết đ·uối thì tiếp theo vòng cổ bảo hộ từ đời ông cố hắn để lại phát sáng.

Trần Bình Nhật nghe thấy một giọng máy nóc nói vang lên trong đầu mình. Mặc dù bây giờ hắn đang ở dưới nước âm thanh lại rất rõ ràng.

[Phát hiện túc chủ gặp nguy hiểm, khởi động hệ thống kéo điểm thù hận mạnh nhất tam giới.]

[Cộng 150 điểm thù hận từ người cá xấu xí.]

[Phương án hiện có 1 dịch chuyển 350 điểm, 2 đ·ánh b·om cùng c·hết 100 điểm, bay 300 điểm.]

[Túc chủ hãy lựa chọn nhanh.]

[Hệ thống khuyến khích túc chủ hãy lựa chọn phương án 2 đ·ánh b·om cùng c·hết, đằng nào túc chủ cũng là chó cô độc, không còn gì để hối tiếc.]



"Hệ thống khốn kiếp ta còn độc thân vì giữ cho mình 1 thân tiểu đồng không nhiễm hạt bụi nào."

"Còn cô gái này thì sao?"

[Bổn hệ thống yêu cầu túc chủ dùng thuốc nhỏ mắt khai nhãn quang chỉ với 50 điểm có tác dụng nhìn thấu vạn vật trong 15 phút, mạnh hơn cả hoả nhãn kim tinh của Đại Thánh.]

"Ta không cần, mắt ta nhìn thấy, sao ta lại không tin được."

Trần Bình Nhật nghĩ hệ thống này có vấn đề, ngoài mình cùng cô gái kia thì làm gì con ai nữa. Phút chốc hắn còn đang mừng rỡ vì tưởng mình trúng mánh mở ra bàn tay vàng.

"Cmn! Chỉ có thế nói mình vận khí đen như thế lại ra bán thuốc nhỏ mắt"

Trần Bình Nhật hối tiếc cúi đầu xuống hối hận nhìn kĩ một lần nữa về cô gái hắn không cứu được. "Xin lỗi là do tôi quá yếu" Bình Nhật mím chặt môi, không còn có thể làm được gì khác ngoài tự suy trách bản thân mình.

["Ting!" Do túc chủ không lựa chọn hệ thống đã tối ưu lựa chọn thuốc nhỏ mắt.]

Nhưng sau tiếng thông báo của hệ thống những gì hắn đang nhìn thấy bây giờ chỉ là vẩy cá cùng với khuôn mặt đáng sợ.

[Phát hiện cảm xúc tiêu cực từ túc chủ cộng 350 điểm.]

[Điểm đã đạt yêu cầu phương án tối ưu nhất kích hoạt dịch chuyển trừ 350 điểm.]

[Túc chủ còn 150 điểm.]

Tiếp theo cùng thông báo kích hoạt dịch chuyển của hệ thống. Chỉ trong nháy mắt Trần Bình Nhật đã xuất hiện ở trên bờ đối diện sông, áo trắng cùng quần tây của hắn đã ướt nhẹp. Trần Bình Nhật ho sặc sụa, vì đã để một ít nước chui qua khí quản tràn vào phổi.

Trần Bình Nhật cảm thấy thật kì diệu cứ thế mà hắn vẫn còn sống. Hắn cứ nghĩ bản thân sắp c·hết lên tất cả mọi thứ suốt hiện nãy giờ là hoang tưởng cuối cùng của mình. Nhưng nhờ những cơn đau lồng ngực hiện giờ nên hắn xác nhận lại những gì đang diễn ra bây giờ là sự thật.

Trần Bình Nhật biết chắc mình còn sống là nhờ cái hệ thống này. Hắn nghĩ cái hệ thống này hơi đáng ghét nhưng nếu không nhờ nó thì đúng bản thân còn cái nịt. Lên một tiếng cám ơn vẫn phải có.

"Hệ thống cám..." Trần Bình Nhật thành khẩn mở lời cảm tạ chưa xong thì tiếng trêu chọc của hệ thống đã chặn ngang miệng hắn.

[Cảm nhận thân nhiệt túc chủ đang giảm, đề nghị túc chủ mua một viên ngậm hồi phục hiện trạng cơ thể chỉ với 20 điểm.]

[Không túc chủ c·hết thì ta biết đi đâu tìm người mới đây.]

[Cộng 100 điểm cảm xúc hận thù từ túc chủ.]

Mặc dù bị hệ thống trêu chọc nhưng Trần Bình Nhật biết là nó cũng quan tâm mình. Hắn cũng chẳng để ý mà gật đầu nói "Hệ thống khốn kh·iếp, nhưng cám ơn ngươi, cho ta một viên ngậm hồi phục thể lực."

[Hệ thống chỉ đổi bằng điểm thôi, không cho được đâu.]

"Ừ đổi đi."

[Thì ra đây là tsudere sao?]



"Ngươi vừa nói gì?"

[Không, không có gì đâu túc chủ chỉ là còn quái vật người cá xấu xí kia đang tới đấy.]

Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống Trần Bình Nhật cũng là không vội, hắn bình tĩnh hỏi hệ thống tìm cái v·ũ k·hí vì đằng nào cũng vừa ở cửa tử về hắn còn gì phải sợ hãi.

"Hệ thống ngươi có gì để t·ấn c·ông được không? Ta phải xiên con cá này vì dám lừa dối ta."

[Người bị tổn thương, lại muốn tổn thương người khác. Nếu túc chủ muốn ở đây ta có các lựa chọn đạt yêu cầu cho túc chủ, lựa chọn một súng lửa: 45 điểm, lựa chọn hai: Một khẩu gatting gun 70 điểm, lựa chọn số ba: Một lần sử dụng Phá Sơn Quyền sơ cấp 120 điểm.]

Quan sát cửa sổ hiện lên ba cái lựa chọn, nghĩ nghĩ Trần Bình Nhật rất nhanh quyết định chọn cái thứ nhất. Hắn chọn cái thứ nhất cũng chỉ đơn gian là hắn từng sử dụng qua rồi thôi.

"Đổi ta súng lửa đi, để ta cho con cá này biết thế nào là đầu bếp."

[Tiêu hao 45 điểm đổi thành công súng phun lửa, số điểm dư hiện tại của túc chủ là 205 điểm.]

"Gawww, tên nhân loại khốn kh·iếp từ từ c·hết đi trở thành bữa tối của ta đi." Ở dưới sông quái vật người cá xấu xí lặn xuống lấy đà từ cuối đáy nhảy lên. Ả há mồm to đến mức như muốn ngoặm đầu Bình Nhật trong một lần.

"Bây giờ ta mới là đầu bếp, há mồm to ra nào."

Khẩu súng phun lửa suốt hiện trong tay Trần Bình Nhật từ hư không. Và nhân cô hội ả người cá xấu xí ngoặm trượt, không chần chừ thời cơ đến Bình Nhật dí khẩu súng phun lửa liên tục vào ả ta.

"Cháy lên nào hỡi lửa cao nguyên."

[Túc chủ được cộng thêm 62 điểm hận thù]

[Túc chủ được cộng thêm 84 điểm thận thù]

[Túc chủ được cộng thêm 120 điểm hận thù]

[Đúng người thức tỉnh bổn hệ thống có khác.]

[Túc chủ đã đánh bại người cá xấu xí.]

[Thu được tinh huyết của người cá xấu xí, thu thập được thông tin về chủng tộc này.]

Nướng người cá cùng bãi cỏ thành than, Bình Nhật xác nhận ả người cá đ·ã c·hết qua thông báo của hệ thống. Hắn mới chắc chắn ngưng tay lại. "Cẩn thận vẫn hơn" Không an tâm Bình Nhật tiếp tục cầm khẩu súng phun lửa hướng về xác người cá bóp cò cho đến khi cơ thể ả bốc hơi hắn mới dừng lại.

Kết thúc xong xuôi vì không muốn để lại dấu vết, cũng một phần cảm thấy xót xa cho bãi cỏ bị mình đốt cháy thành tro. Bình Nhật ngập ngừng không chắc hỏi hệ thống. "Hệ thống có thuốc tái tạo lại bãi cháy này không?"

[Ta là hệ thống siêu cấp để tu luyện chứ đâu phải con chồn xanh nào đó, dùng để giải quyết hậu quả do túc chủ gây ra đâu!]

[Nhưng mà ta có đó linh dược 100 năm đó, một giọt là tái tạo lại cả gốc cỏ luôn, 50 điểm hận thù.]

"Ừ được đổi luôn đi."



[Đã đổi thành công trừ 50 điểm hận thù, túc chủ còn 421 điểm.]

Sau khi tiếng "Ting ting." như khi thanh toán tiền xong vang lên. Một ống nghiệm màu xanh lá cây trên tay hắn xuất hiện từ hư không.

Trần Bình Nhật đổ cả ống nghiệm xuống, chưa đầy một phút bãi cỏ đã trở lại màu xanh tươi như ban đầu. Hắn cảm thán nghĩ cứ vậy thật là xong việc.

"Wow!" Cả bãi cỏ phát sáng một màu xanh lung linh chạy dọc trải dải đến cuối bờ.

Khung cảnh quá đẹp, giúp cho tâm hắn bình tĩnh lại sau khi trải qua những điều điên rồ cùng một lúc.

Song tiếng hệ thống làu bàu, nó đâu có cho phép Bình Nhật được nghỉ ngơi một chút.

[Này này túc chủ, anh là đồ bại gia sao? Linh dược 100 năm mà như củ cải trắng chắc, anh tưởng mọc đâu cũng có à?]

"Chậc, đổi lại cảnh đẹp với bãi cỏ cũng đáng."

Bãi cỏ như hiểu lời Trần Bình Nhật nói, chúng đung đưa nhẹ nhàng như biểu hiện sự đồng ý.

Gió mát, cảnh đẹp Trần Bình Nhật ngủ th·iếp đi lúc nào không hay? Trước khi những ánh nắng ban mai chiếu sớm hắn đã thức dậy đi bộ về nhà.

Trần Bình Nhật cảm thấy như mình đã quên cái gì đó dưới chân, nhưng hắn không nhớ cụ thể nó là gì?.

Về nhà tắm rửa thay quần áo, đánh răng rửa mặt. Mở Ti vi xem bản tin sáng, thì hắn nghe thấy một nam thanh niên n·hảy c·ầu t·ự t·ử để lại đôi giày ở trên cầu. Phía công an đang điều động cảnh sát biển lái ca nô đi tìm xác của thanh niên này.

"Thôi toi rồi, hi vọng không ai biết là mình!"

Hôm đó người dân mới biết đó là sự đãng trí của một thanh niên nào đó. Và anh chàng đã được mời lên đồn, uống chè tâm sự cùng cảnh sát.

[Hệ thống cộng 150 điểm hận thù từ Võ Hoàng Yến]

[Hệ thống cộng 150 điểm hận thù từ Võ Hoàng Yến]

[Hệ thống cộng 150 điểm hận thù từ Võ Hoàng Yến...]

[Cộng 150 điểm hận thù từ Đào Bá Long.]

[Cộng 150 điểm hận thù từ Đào Bá Long.]

[Cộng 150 điểm hận thù từ Đào Bá Long.]

[Cộng 150 điểm hận thù từ Đào Bá Long...]

[Cộng thêm 150 điểm hận thù từ nhiều đối tượng khác...]

[Túc chủ đã thu về 10500 điểm hận thù, khởi động chế độ xuyên giới toa.]

Đấy là hết vụ việc ngày hôm qua và lí do Trần Bình Nhật đang rơi tự do từ độ cao 4000 feet mà không có dù.

Hành trình thay đổi Trần Bình Nhật và kết bạn với mọi loại người trong chư thiên vạn giới của hắn bắt đầu.