Chương 3: Thoát khỏi hang động goblin.
Sau khi bàn bạc xong kế hoạch, Trần Bình Nhật và ông chú Gruu sẽ là người tiên phong mở đường cho các cô gái, và các em nhỏ.
"Chú Gruu sau khi chém lồng, các em phải theo sau chú, và anh đấy."
"Các em rõ rồi chứ?"
Các cô gái, và các em nhỏ đồng loạt gật đầu. Ông chú Gruu nhìn Trần Bình Nhật với ánh mắt ấm áp.
"Hệ thống đổi ta kim cang bất hoại cao cấp."
[Túc chủ chắc chứ? Sao không chọn cuồng huyết chiến?]
"Đổi cho ta kim cang bất hoại đi, ta không có bị M với lại bọn trẻ, và các cô gái sẽ nhìn ta bằng ánh mắt gì?"
[Chậc, như ý muốn của túc chủ đổi thành công kim cang bất hoại cao cấp 1 phút, trừ 100 điểm.]
...
...
Bây giờ đứng trên mặt đất, Trần Bình Nhật mới cảm giác được kim cang bất hoại rõ nét qua từng thớ cơ nhỏ. Toàn thân hắn đang phát ra một màu ánh vàng kim tuyệt đẹp.
Chờ toàn bộ sức mạnh lan ra toàn bộ cơ thể anh khí thế nói: "Được rồi, phá lồng và thoát ra ngoài nào ông chú."
"Các nhóc sẵn sàng nào, theo sát ta, và chàng trai này đấy." Ông chú Gruu gật đầu đáp.
"Vâng ạ." Tất cả đồng thanh trả lời.
Ông chú Gruu vung kiếm 2 lần, chiếc lồng đã nát vụn. Con goblin cầm trượng đã phát hiện ra hành động của họ, và đang gửi tín hiệu cho đồng bọn.
Trần Bình Nhật phát hiện ra một con goblin đang niệm phép, rồi cảnh báo ông chú Gruu "Ông chú, con goblin cầm trượng kia đang gọi đồng bọn kìa."
Ông chú Gruu chém ngang cổ con goblin, đầu nó bay đi, nhưng đã chậm mất một bước rồi. Tiếng bước chân "Bịch, bịch, bịch!". Và tiếng kêu inh ỏi gọi nhau của bọn goblin đang kéo đến.
Từ cuối hang động, một con goblin mặc khố cao 240 cm. Đó là một con goblin nữ hoàng. Nó đã phát hiện ra chỗ họ đứng, và đang lao đến chỗ họ với tốc độ tối đa.
Các con goblin con bao vây tứ phía, trước mắt họ đâu đâu cũng là goblin.
Ông chú hối hận thì thầm trách móc bản thân mình "Chậc, muộn mất rồi, tất cả tại ta phản xạ quá chậm chàng trai."
"Đừng đổ lỗi cho bản thân, tập trung nào ông chú."
"Chưa quá muốn đâu, ông chú dẫn đám trẻ theo sau đi, tôi sẽ lấy thân mở lối cho." Bình Nhật an ủi ông chú, và tìm cách mở đường cho họ.
"Hệ thống đổi ta cái gì đó, đủ dài để quét về phía trước, mở đường đi."
[Đổi ngẫu nhiên cho túc chủ, với 50 điểm hận thù đổi thành công Tre trăm đốt.]
[Túc chủ đã đủ dài chưa?]
Một cây tre dài và to bằng một vòng tay Trần Bình Nhật xuất hiện từ hư vô. Ông chú biểu cảm ngạc nhiên, các cô gái và bọn trẻ thì biểu cảm long lanh trên đôi mắt, giống như khi lần đầu họ xem ảo thuật vậy. Lũ goblin thì đồng loạt cảnh giác với hắn.
"... Dài thật đấy!"
[Một quật tan vạn địch túc chủ không biết sao? Hay túc chủ, không biết Thánh Gióng sao? Thánh Gióng còn lấy bụi tre ven đường cân vạn địch được, còn túc chủ hơn người ta ở v·ũ k·hí là trăm đốt tre còn gì? Túc chủ không phải người Việt rồi.]
[Cộng 150 điểm hận thù từ túc chủ.]
"... Ta là người Việt Nam một trăm phần trăm... ta đầu hàng rồi, ta..."
Không tìm được câu vặn lại hệ thống, hắn tức giận xả sang lũ goblin.
"Lũ goblin đáng c·hết, Gahhh."
[Đây người ta gọi là giận cá chém thớt sao? Mà không đúng, phải là chém goblin mới đúng.]
"..."
Trần Bình Nhật nhấc giò, dậm chân thế tấn về phía trước, quật hết sức phía cửa hang động. Lũ goblin phía trước không tránh kịp bay thành hình > đập vào cạnh tường hạng động, toàn thân chúng nát bét không còn gì ngoài máu cạnh vách động. Cây tre trăm khúc lướt qua chỉ còn lại vài con goblin kịp nằm xuống.
Lũ goblin bất ngờ vì động bọn chúng sau khi Trần Bình Nhật vung tre c·hết gần hết, chúng sợ hãi chạy tán loạn dẫm đạp lên nhau. Con goblin nữ hoàng từ xa chạy đến dừng lại, nhấn chuỳ gỗ xuống giữa 2 chân, đứng gầm lên một tiếng vang vọng khắp động.
"Gobuu, gobaww, gobaww, gobuu." (Các con không được hoảng sợ, bao vậy chúng lại.)
Nó gầm lên mệnh lệnh chỉ huy tập hợp lũ goblin với nhau tạo thành vòng vây lại từ đầu.
[Cộng thêm 1 điểm hận thù từ goblin nữ hoàng.]
[Cộng thêm 1 điểm hận thù từ goblin nữ hoàng.]
[Cộng thêm 1 điểm hận thù từ goblin nữ hoàng .]
[Cộng thêm 1 điểm hận thù từ goblin nữ hoàng...]
Lũ goblin sau khi nghe tiếng gầm lấy lại chiến ý "GoBUUUU." đồng thanh gầm lên đáp lại.
Một con goblin chiến binh b·ị t·hương nặng, một vài con nằm xuống tránh kịp thời. Và tất cả các con goblin chạy tán loạn dẫm đạp lên nhau, cũng đã đồng thời, triển khai lại vòng vây như chưa có gì xảy ra.
Ông chú Gruu bất ngờ bởi một cú vung từ Trần Bình Nhật. Định thần lại, ông chú vẩy tay về phía trước mở đường máu cho đám trẻ.
"Nhanh chân lên các cháu, ông chú thân già này, kể cả thân thể bị tàn tạ đến cùng, vẫn sẽ mở đường cho các cháu."
"Ông chú ngầu đấy, cố mà sống nhé, để đằng sau lại cho tôi mà tiến về phía trước đi."
Sát khí đáng sợ của con nữ hoàng, sau khi con của nó c·hết tăng lên. Sức mạnh, cùng tốc độ của nó một càng nhanh và mạnh hơn.
Lũ goblin con đằng sau goblin nữ hoàng còn hai, ba chục con đang tiến đến vây quanh Bình Nhật. Dù bị vây công Trần Bình Nhật vẫn quan sát hướng ông chú dẫn bọn trẻ chạy về cổng hang phía trước. Xác nhận lũ goblin chắn ở phía cổng đ·ã c·hết hơn nửa. Chỉ còn dư lại hai con chiến binh, một con b·ị t·hương nặng cùng mười con goblin con.
"Chắc chắn ông chú sẽ lo được thôi, mình sẽ bảo vệ đằng sau cho họ." Bình Nhật tin là phía ông chú sẽ ổn thôi. Việc bây giờ hắn cần làm là thủ ở phía sau cho họ. Trần Bình Nhật cười gằn với lũ goblin rồi hắn tiếp tục vung tre xanh đánh chúng.
"Ăn tre đi này, lũ bọ xanh khốn kh·iếp."
Trần Bình Nhật nghĩ mình pha này ăn đứt chúng rồi, không ngờ con goblin nữ hoàng thủ thể chặn lấy tre của hắn. Bình Nhật mất đà, con goblin nữ hoàng nhân cơ hội lấy đà bật tới dùng chuỳ quật tới tấp ngang vào ngực hắn.
Trần Bình Nhật bị nó đánh bay từ giữa hang cho đến khi hắn dính chặt vào vách tường hang động. Con goblin nữ hoàng vất cây chuỳ lại, nó lấy đà chạy rồi nhảy bay tới đấm túi bụi vào mặt Bình Nhật
....
Ông chú đã tiêu diệt được bảy con goblin con, hai con goblin chiến binh và v·ết t·hương chằng chịt khắp cơ thể ông ấy. Nghe tiếng ầm ầm! Trong hang động vang lên, ông chú và các cô gái và bọn trẻ đồng thời quay đầu lại thấy hắn đang bị bón hành đều hét lên lo lắng.
"Chàng trai!"
"Anh trai!"
May mà có kim cang bất hoại tăng lên tất cả chỉ số của Trần Bình Nhật lên cao, không là cái mạng nhỏ của hắn có khi mất lâu rồi. Trong khi vẫn bị ăn đấm Bình Nhật vẫn cố giơ ngón tay cái lên, làm ý "Daichobu.". Thì tiếng hệ thống như tiếng sét ngang tai, điểm giờ cuộc đời hắn kết thúc vang lên trong đầu.
[Kim cang bất hoại còn 5s, 4s, 3s 2s 1s, kim cang bất hoại đã kết thúc.]
"Sao lại đúng lúc vậy chứ?"
Vách tường lún sâu do hình cơ thể của Trần Bình Nhật bị con goblin nữ hoàng đánh tạo thành hình người. Con nữ hoàng goblin đưa một tay nắm cổ Bình Nhật, nó dùng tất cả sức mạnh kéo hắn ra khỏi tường. Gobin nữ hoàng nắm cái cổ Bình Nhật như nắm một con gà.
"A! Khụ khụ... c·hết tiệt!"
Ho khàn hai tiếng, Trần Bình Nhật chưa kịp chửi thề một câu hắn lại tiếp tục bị con goblin nữ hoàng đáp bay đi tiếp.
[Sinh mệnh túc chủ đã giảm đi 15 điểm.]
...
...
Ông chú thấy Bình Nhật không ổn, liều mình chém c·hết 3 con goblin. Chỉ huy các cô gái và bọn trẻ tiến ra ngoài hang.
"Mấy đứa tiến ra ngoài trước đi."
"Còn chú thì sao?" - Bọn trẻ cùng các cô gái đồng thanh hét lên.
"Chú phải đi giúp chàng trai thôi, cậu ấy có vẻ không ổn rồi." - Ông chú Gruu trả lời.
"Chú... chú cố lên đó, phải sống cùng anh ấy, và đoàn tụ với chúng cháu đó." - Bọn trẻ và các cô gái sụt sịt nói.
"Yên tâm, chú thề với thần linh, vậy lên đi đi."
Ông chú vừa dửt lời dùng hết tốc độ của mình chạy tới chỗ Bình Nhật. Nhưng bị cản lại bởi ba chục con golbin con.
Chúng bao vây ông chú lại thành một vòng tròn.
"Các ngươi có vẻ không biết lớn nhỏ nhỉ, tránh ra hoặc c·hết!"
Hét lớn xong ông chú lao tới mở đường máu. Đám goblin con đồng loạt nhảy tới cắn xe ông chú. Chém được một con, con bên cạnh lại nhảy tới cắn tay phải cầm kiếm của ông chú.
"Các ngươi thật lì lợm!"
...
...
Về phía Bình Nhật, hắn đang bị con goblin nữ hoàng chà sát đấm trên mặt đất. Con goblin nữ hoàng vừa đấm vừa cười ghê rợn tỏ vẻ thích thú.
"Gaga, gobuu, gobuu, gobuu."
Trần Bình Nhật lần đầu nhận phải cảm giác cay đắng từ việc không làm gì được. Hơn cả bị sếp dồn ép công việc cho hắn làm vào mỗi tối thứ bảy.
[Mất 5 điểm sinh mệnh, mất 5 điểm sinh mệnh, mất 5 điểm sinh mệnh.]
[Túc chủ mất quá nhiều điểm sinh mệnh lựa chọn khẩn cấp phương án dự phòng.]
[Đã đổi 150 điểm lấy cuồng huyết chiến 5 phút.]
Vẫn đang bị đấm bụp bụp vào mặt, Trần Bình Nhật đã nghe được tiếng của hi vọng, và tuyệt vọng cùng một lúc. Vì còn phải bảo vệ bọn trẻ bây giờ khẩn cấp lắm nên Bình Nhật mới sử dụng cuồng huyết chiến. Chứ không cho dù có c·hết. Hắn cũng không dùng cuồng huyết chiến do tác dụng phụ của cuồng huyết chiến quá biến thái.
Từng đường gân xanh giờ đã xuất hiện rõ nét trên trán Bình Nhật. Hắn cười gằn nói:
"Cmn chứ, là ngươi ép ta đấy"
Sát ý chưa bao giờ có, xuất hiện trên người hắn, sức mạnh tràn ra rải khắp cả cơ thể.
[Nhân hai mọi chỉ số, giảm một điểm sinh mệnh trên mỗi phút, giảm một điểm trí tuệ trên mỗi phút.]
...
...
[Trần Bình Nhật.]
Giới tính: Nam.
Chủng tộc: Con người.
Tuổi: 28.
Chiều cao: 170 cm.
Quốc tịch: Việt Nam.
Sức mạnh: Sơ cấp thấp => Sơ cấp cao (Tạm thời.)
Phòng thủ: Sơ cấp thấp => Sơ cấp cao (Tạm thời.)
Dẻo dai: Sơ cấp thấp => Sơ cấp cao (Tạm thời.)
Linh lực: Sơ cấp thấp => Sơ cấp cao (Tạm thời.)
Nhanh nhẹn: Sơ cấp thấp => Sơ cấp cao (Tạm thời.)
Sinh mệnh: Sơ cấp thấp => Sơ cấp cao (Tạm thời.)
Trí tuệ: Sơ cấp thấp => Sơ cấp cao (Tạm thời.)
May mắn: E?
Công pháp : 0
Cường độ cơ thể: Sơ cấp thấp => Sơ cấp cao (Tạm thời.)
Kí năng: 0
Danh hiệu: 0
...
...
Trần Bình Nhật từ người đang ở thế bị bón hành, chuyển sang thế đáp trả ngược lại. Nắm đấm của con goblin nữ hoàng đánh tới gần trước mặt hắn lần nữa, nhưng lần này Bình Nhật đã dùng tay chặn lại được.
"Đến lúc ta trả lại người gấp trăm lần những gì ta nhận được rồi."
Con goblin nữ hoàng giác quan nhạy bén, báo hiệu sẽ có điều không hay sắp xảy ra. Nó rút tay định nhảy về lại đằng sau lấy chuỳ gỗ.
Trần Bình Nhật tóm lấy tay nó, và bắt đầu xoay tròn, cơ thể 2m40 to đùng, nặng hơn tạ của con goblin. Bây giờ chỉ nhẹ tựa như bông đối với anh.
Hắn thả tay ra con goblin nữ hoàng đâm sầm vào vách tường hang động.
Trần Bình Nhật định nhảy vào đấm trả như những gì nó đã làm với mình. Nhưng hắn lại chợt nhớ ra mình là một con người hiện đại. Nên Bình Nhật đã dừng lại.
[Hệ thống đổi 140 điểm lấy hai khẩu gatling guns.]
[Đổi thành công hai khẩu gatting guns trừ 140 điểm hận thù của túc chủ.]
Hắn của vài phút trước chắc chắn sẽ không cầm được hai khẩu gatting guns. Vì độ giật, và trọng lượng của nó. Nhưng giờ đang trong trạng thái cuồng huyết chiến thì chả thấm vào đâu cả, và Bình Nhật bắt đầu kéo cả hai cò.
Trong hang tiếng súng vang lên liên tục "Rta, ta, ta, ta, ta... ta, ta.". Và tiếng kêu của con goblin nữ hoàng to lớn hét lên đau đớn: "Gobuu, gobubu... gobaw."
[Điểm hận thù của túc chủ cộng thêm 1.]
[Điểm hận thù của túc chủ cộng thêm 1.]
[Điểm hận thù của túc chủ cộng thêm 1.]
[Điểm hận thù của túc chủ cộng thêm...]
"Ka ka ka, ăn khế trả vàng, nhưng ăn đấm thì ăn đạn nhé cưng..."
"Lại đây nào, lại đây, tổn thương nhau tiếp đi, ka ka ka ka."
Ba âm thanh vọng liên tục trong hang động, làm cho đến chỗ ông chú đang chiến đấu khốc liệt, với một đám goblin con cũng phải ngoảnh mặt lại nhìn.
Vũ khí kì lạ chưa được biết tới ở thế giới này đang được dùng thành thạo trên hai tay của Bình Nhật. Khuôn mặt ông chú biểu cảm á khẩu, khi trông thấy cảnh tượng này.
Bọn goblin con nghe tiếng mẹ chúng kêu thảm thiết, vội vàng chạy tới t·ấn c·ông, ngăn Trần Bình Nhật lại. Nhưng ông chú đã nhảy tới hướng Bình Nhật để ngăn đám goblin lại.
"Chỗ chàng trai có vẻ ổn rồi, còn mình cũng phải cố gắng hơn mới được."
"Nào, các ngươi muốn tới chỗ chàng trai thì vượt qua xác ta đã. Nhưng kết cục chỉ có c·ái c·hết thôi hahaha." - Ông chú hắng giọng, và toả ra một chút khát máu xung quanh.
Bọn goblin nhốn nháo lao tới không còn giữ được sự bình tĩnh, để bao vây ông chú. Từng con một lao tới chẳng mấy chốc đã bị tiêu diệt hết, với từng nhát chém ngọt lịm vào cổ khiến chúng bay xuống đất.
Râm rầm!
Tiếng vách tường trong hang động sụp đổ, bụi bay mù mịt. Cơ thể con nữ hoàng goblin thủng khắp nơi như cái dép tổ ong, bị c·hôn v·ùi trong đá, và đạn.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống qua vách tường sụp đổ. Nơi giờ đây chỉ còn một chàng trai vác một khẩu súng gatling guns.
Cùng một khẩu súng còn lại cầm tay, Bình Nhật cười khoe hàm răng trắng bóng, đã b·ị đ·ánh mạnh đến nỗi mất bốn chiếc răng cửa của mình. Những tia nắng vàng đỏ chiếu vào người Bình Nhật. Tô điểm cho khuôn mặt đẹp trai đã bị tím bầm càng thêm đáng thương hơn của hắn.
Ông chú đi bộ đến lại gần hắn cười nói "Chàng trai trông cậu thảm thật đấy, ha ha ha."
Bình Nhật nhìn lại ông chú với v·ết t·hương chằng chịt khắp người, bị mất một tai, tay trái b·ị t·hương lộ cả xương cẳng tay, cũng cười đáp:
"Chú cũng thảm đâu kém, ha ha ha."
Ông chú quay sang nhìn ánh hoàng hôn nhớ lại những kỉ niệm năm tháng mạo hiểm của mình rồi nói:
"Chàng trai, cậu có biết cảnh hoàng hôn đẹp, đáng nhớ nhất khi nào không?"
"Tất nhiên là khi mặt trời lặn rồi ông chú." Bình Nhật thản nhiên đáp.
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu...]
"... Đó là sau trận chiến, ta vẫn còn sống để được ngắm nhìn nó."
[Hệ thống đổi ta 2 viên thuốc khôi phục trạng thái cơ thể.]
[Đổi thành công 2 viên thuốc khôi phục trạng thái cơ thể tiêu hao 40 điểm hận thù của túc chủ.]
"Xin lỗi ông chú, chú vừa nói gì vậy nhỉ?"
"Vừa tôi thất thần một chút."
Ông chú mặt biểu cảm á khẩu, Trần Bình Nhật thấy thế lo không biết ông chú già thêm nữa sẽ như thế nào?
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu, +10 điểm hận thù.]
"..."
Hắn nhanh trí ném cho ông chú viên thuốc khôi phục trạng thái để phá vỡ tình huống khó xử.
"Bắt lấy này chú, viên thuốc chữa lành v·ết t·hương đó."
Một con goblin từ trong bóng tối bất ngờ lao ra bắt lấy viên thuốc đang bay tới chỗ ông chú Gruu rồi nó nuốt luôn vào bụng.
"..."
"..."
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu...]
Con goblin này nhìn ông chú một cái xong lè lưỡi chế giễu kêu: "Gobuu, Gobuu." rồi bỏ chạy.
(Đố ngươi bắt được ta, không bắt được làm chó.)
"...?"
"...?"
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]
[Cộng thêm 10 điểm hận thù từ Gruu.]
[Sao ông chú lại hận ta chứ? Rõ ràng là con goblin kia lấy đi mất.]
[Mặc dù túc chủ là người ném viên thuốc.]
[... Đổi cho ta một viên nữa đi hệ thống.]
[Đổi thành công một viên thuốc khôi phục trạng thái cơ thể.]
Ánh sáng đi khỏi mắt, ông chú thất thần như đang nhìn vào nơi xa xôi nào đó không tồn tại trên thế giới này.
Trần Bình Nhật tiến lại gần mở lòng bàn tay trái ông chú. Song hắn đặt viên thuốc vào, đóng nó lại và gọi ông chú tỉnh lại.
"Chú Gruu cắn viên thuốc hồi phục đi, nhanh ta con đoàn tụ lại nhóm bọn trẻ với các cô gái đấy."
Ông chú đang chuẩn bị sang cầu thì nghe tiếng Bình Nhật gọi. Ông nhớ mình vẫn còn nhiệm vụ phải làm.
"Chắc chưa đến lúc rồi ông bạn, hẹn lúc khác đến đón tôi nhé."
"Ừ, trở về đi dương thọ của ông vẫn chưa hết."
"Cuối cùng chú cũng trở lại, nhanh chúng ta ra ngoài hang động thôi."
Nói xong ông chú đưa viên thuốc bên tay trái cắn. Cơ thể ông chú đã lành lặn lại như cũ, xương cẳng tay trái lộ ra lành lại như mới. Ông chú mất một tai phải do thuốc không có tác dụng khôi phục lại một phần bị mất của cơ thể.
"Mình nghe thấy những lời nói kì lạ từ ông chú thì phải? Mà thôi kệ đi." - Trần Bình Nhật lẩm bẩm tự hỏi.
Trần Bình Nhật cũng đưa tay phải lên cắn viên thuốc. Tốc độ hồi phục của hắn nhanh hơn hẳn so với ông chú. Vì hắn vẫn đang trong trạng thái cuồng huyết chiến.
"Ra ngoài thôi ông chú."
Hồi phục lại cơ thể, Bình Nhật và ông chú nhanh chóng di chuyển ra ngoài.
[Thêm Gruu vào danh sách bạn bè.]
[Nhiệm vụ giải cứu dân làng, hạng F hoàn thành.]
[Nhận thưởng cầu quay may mắn.]