“Cô…” Người đàn ông cách cô gần nhất vừa mở mắt đã nhìn thấy cô có chút giật mình, cậu ta còn chưa nói xong đã chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Ánh mặt trời sáng ngời chiếu xuống mặt đất màu vàng, hiển nhiên là ở bên ngoài.
Cậu ta vui mừng kêu: “Tôi sống rồi!! Tôi ra ngoài rồi a a a!!”
Tiếng kêu của cậu ta cũng đủ ầm ĩ, người bên cạnh rất nhanh đã thanh tỉnh.
Đầu tiên là bọn họ ngây thơ mang theo kinh sợ, ngay sau đó biến thành nghi hoặc và vui sướng.
“Là, là thật sự thoát rồi sao?” Có cô gái nhỏ giọng khóc nức nở hỏi, mặt cô bé mang theo hy vọng nhìn về người đứng phía trước.
Thẩm Thanh gật gật đầu.
Ánh mắt của cô xuyên qua đám người…
Trước khi đến ba mẹ Hứa Nhu đã cho cô nhìn qua ảnh chụp, cho nên rất nhanh đã tìm được người.
Cô gửi một tin nhắn cho ba mẹ Hứa Nhu trước, sau đó gọi điện thoại cho Đặc Quản.
Tuy nữ quỷ đã bị giải quyết, nhưng còn nhiều người như vậy, cô không có khả năng phụ trách từng người, giao cho cảnh sát bình thường lại không thể giải thích, chỉ có thể giao cho Đặc Quản.
Còn rất may Cục quản lý đặc thù là của quốc gia, mỗi nơi đều có phân khu.
Bên này cô vừa nói xong địa chỉ, Hứa Nhu ở bên kia đã khóc lóc gọi điện thoại xong, giống như con chuột hamster cọ đến bên cạnh cô.
Thẩm Thanh không quản cô bé, đi đến bên cạnh nữ quỷ.
Có thể là nữ quỷ đã chấp nhận lời nói của cô, cũng không giãy giụa, chỉ ngỡ ngàng búi tóc cho bản thân, cắm cây trâm kia lên.
Thẩm Thanh đã hao hết linh lực, cô móc ra mấy lá bùa trống, cắt đầu ngón tay, chậm rãi vẽ ở bên trên.
Sau khi vẽ xong ba lá, cô cầm lấy rải lên không khí trước mặt.
Mảng không khí như một hồ nước bị lá cây quấy nhiễu vậy, chậm rãi gợn sóng…
Một cái khe màu đen lộ ra từ trong gợn sóng kia.
Khí hàn âm dày đặc tiết ra từ giữa, gương mặt của nhóm người sợ hãi giật mình sau khi nhìn thấy một màn này.
Thẩm Thanh nhìn về phía Hoắc Phù Nhi: “Cô cần phải đi.”
Cô vừa lên tiếng, nhóm người kia mới phát hiện bên cạnh còn có người ở đó.
Chẳng qua thân thể của cô ta ở trạng thái trong suốt, từ thị giác của bọn họ, trực tiếp có thể nhìn thấy căn nhà phía sau.
Cũng bởi vậy, bọn họ nhìn chằm chằm mới phát hiện ra đây là nữ quỷ giam cầm bọn họ.
Hứa Nhu doạ sợ trực tiếp bắt lấy góc áo của Thẩm Thanh, lắp bắp nói: “Cô, cô ta làm sao lại ở đây.”
Trên tay cô bé nắm thật chặt, nghĩ lại đoạn ký ức kia, tuy nữ quỷ không làm tổn thương gì đến cô bé, không chém tay chân, đào rỗng nội tạng của cô bé, nhưng cô bé vẫn cảm thấy rất đáng sợ.
Nghĩ đến lời ba mẹ vừa nói cho mình, cô nhìn người bên cạnh, tự khắc có tự tin: “Đại sư, chính là cô ta bắt chúng tôi lại, tuy nhốt chúng tôi ở trong phòng, không giết chết chúng tôi, nhưng mỗi ngày đều ép chúng tôi hát tuồng.”
Cuối cùng cô bé nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Tôi cũng chưa ngủ ngon giấc, buồn ngủ muốn chết.”
Thẩm Thanh kinh ngạc nhìn cô bé một cái, suy tư một lúc nói: “Lúc tôi đến không nhìn thấy căn phòng nào, mọi người bị trói ở trên cây, bị cây cối hấp thụ tinh khí, cứ như vậy sẽ trở thành một bộ xương khô.
“Còn về việc hát tuồng em nói, có thể là cảnh tượng trước khi nữ quỷ chết, chẳng qua bị mọi người gặp phải thôi.”
Mỗi một câu cô nói, sắc mặt của Hứa Nhu trắng thêm một phân, cho đến khi cầm quần áo của cô run rẩy.
Thẩm Thanh thấy cô bé như vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô bé, đuổi sự sợ hãi lạnh băng đi.
Lúc này Hứa Nhu mới bình tĩnh lại, nhìn về phía nữ quỷ.
Có thể là lỗ đen kia mở ra có lực hấp dẫn mãnh liệt với nữ quỷ, cho dù trên mặt cô ta mang theo giãy giụa phản kháng, nhưng rất nhanh đã đi vào trong.
Mà sau khi lỗ đen hấp thụ lấy cô ta, phảng phất như động vật gì đó đang ngửi ngửi, sau đó đóng cửa lại.
Ba tấm bùa cũng biến mất trên không trung.