Thẩm Thanh không muốn nhiều lời, nếu nữ quỷ không cho rằng mình làm sai, vậy thì không có gì để nói.
Pháp ấn tản ra quang mang màu vàng vờn quanh cô.
Nữ quỷ mất đi trung tâm của cây, năng lực suy yếu lớn, nhưng Thẩm Thanh vừa muốn bắt được trái tim của cây, dùng bảy thành linh lực, bây giờ vừa lúc đánh ngang tay với nữ quỷ.
Nữ quỷ càng đáng càng kinh hãi, rõ ràng cô gái này chỉ mới hai mươi mấy tuổi, làm sao có linh lực sâu như vậy, chẳng lẽ là lão yêu quái thích bảo dưỡng nào?
Không được, thời gian dài cô ta chỉ sợ sẽ thua, cô ta không thể thua…
Tướng quân… Còn đang chờ cô ta.
Nghĩ vậy, cô ta giơ tay lên, tóc đen bay múa trên không trung, cái cây đột nhiên đong đưa, từng luồng sinh khí vọt đến từ tán cây, bị nữ quỷ lôi kéo tấn công về phía Thẩm Thanh.
Pháp ấn phát ra quang mang loá mắt, chặn một kích này.
Thẩm Thanh thấy vậy, vứt ra sáu tấm linh phù, hình thành một trận thiên nhiên, bao vây lấy nữ quỷ ở bên trong. Tăng cường dùng linh lực còn sót lại hoá thành trường kiếm, cắt mái tóc tràn ngập tính công kích từ gốc của nữ quỷ đi.
Tóc là nơi phát ra năng lượng của nữ quỷ, lúc này bị cắt đi, thân hình của cô ta trong suốt một nửa trong nháy mắt. Sự khống chế với cây cũng lực bất tòng tâm, còn chưa đợi Thẩm Thanh phản ứng lại, đã nghe thấy phía sau truyền đến vài tiếng vang, một con người rơi trên mặt đất.
Cô yên lặng quay đầu, làm bộ không nhìn thấy.
“Hoắc Phù Nhi, phương pháp hại người này cô học được từ đâu?” Cô nhìn nữ quỷ đã không còn giãy giụa hỏi.
Hoắc Phù Nhi không nói gì, sau khi mấy người thoát khỏi sự khống chế của cây, cả người của cô ta đều để lộ một hơi thở mất hết mọi thứ.
Thẩm Thanh thấy dáng vẻ này của cô ta, nghĩ nghĩ lấy trâm trong túi ra, hỏi: “Đây là của cô sao?”
“Trả lại cho tôi!” Đồng tử của nữ quỷ đột nhiên co rụt lại, vẻ mặt tức giận xông lên, móng tay sắc nhọn bị bùa chú tạo thành màu đen.
Thẩm Thanh không dao động, nhàn nhạt nói: “Chỉ cần cô nói cho tôi là ai, tôi sẽ trả nó cho cô.”
Hoắc Phù Nhi căm tức nhìn cô, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại: “Tôi chỉ người đó một lần, mơ màng hồ đồ cũng không nhìn rõ, chỉ nhớ là một nam tử tóc dài, dung mạo xinh đẹp. Người đó nói cho tôi có thể dùng nhân khí của con người sống qua nhiều đời, tôi không nghĩ nhiều nên thực hành luôn.”
Thẩm Thanh vừa suy tư, vừa vứt cây trâm cho cô ta.
Nữ quỷ lấy được cây trâm, hơi thở cuồng bạo ổn định lại. Cô ta nâng cây trâm như nâng người yêu của mình.
Thẩm Thanh nhìn cô ta trong chốc lát chậm rãi nói: “Người đã qua đời, trong tình huống bình thường đều đi đầu thai.”
Hoắc Phù Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: “Không… Không có khả năng! Rõ ràng, rõ ràng người đó nói tướng quân chết thảm, trong lòng có oán khí bị nhốt ở nhân gian, sẽ không đi đầu thai.”
Thẩm Thanh: “Cô nói sinh thần bát tự của tướng quân kia của cô cho tôi nghe.”
Hoắc Phù Nhi trầm mặc trong chốc lát, nói một dãy số. Cô ta nhìn qua Thẩm Thanh bấm đốt tay, trong chớp mắt ngắn ngủi đã ngừng lại.
“Anh ấy đã đầu thai chuyển thế, gia đình hạnh phúc, phu thê ân ái.”
Thẩm Thanh nói xong, nhìn Hoắc Phù Nhi ngơ ngác đứng tại chỗ, thân hình giống như sắp tiêu tán trong không khí vậy.
“Làm, làm sao có thể chứ…” Cô ta thấp giọng nỉ non.
Thẩm Thanh không nhìn cô ta nữa, xoay người đi đến chỗ nhóm người trên mặt đất.
Bọn họ mất chút sinh khí, cơ chế tự bảo vệ của thân thể được mở ra, lâm vào ngủ say.
Thẩm Thanh đánh linh lực còn thừa vào trong cơ thể của bọn họ, không bao lâu người đã tỉnh.