Đặc Quản đến rất nhanh, bọn họ nghe theo kiến nghị của Thẩm Thanh, đặt thang thẳng co duỗi ở miệng giếng.
Tâng nhân còn đang đứng chờ tại chỗ tò mò mà nhìn bọn họ nhiều như sủi cảo đi xuống.
Tăng nhân tuổi tác nhỏ nhất lôi kéo quần áo sư huynh bên cạnh, lo lắng hỏi:
“Sư huynh, anh nói Thẩm đại sư có phải thật sự phát hiện cái gì hay không?”
“Lỡ như thật sự có người chết ở đây thì làm sao bây giờ?”
“Chùa của chúng ta chẳng lẽ sắp đóng cửa?”
Sư huynh kia “phi phi” hai tiếng, gõ gõ đầu của cậu bé: “Đừng nói bậy, cho dù có, cũng không có quá nhiều quan hệ với chúng ta.”
Chẳng được bao lâu, bọn họ đã nhìn thấy một đám người bò lên từ trong giếng.
Dẫn đầu chính là người của Đặc Quản, đi theo phía sau đều là nam nữ trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, cuối cùng mới là Thẩm Thanh nhìn qua không có biến hoá gì.
Tiểu tăng nhân tò mò đi đến: “Thẩm đại sư, cô không sao chứ? Phía dưới xảy ra cái gì sao?”
Thẩm Thanh lắc đầu: “Người của Đẵ Quản sẽ giải thích cho cậu, tôi còn có việc, đi trước.”
Lúc này tiểu tăng nhân mới phát hiện trên mặt cô ẩn ẩn sự lo lắng.
Cậu ấy vội gật đầu không ngừng: “Được, được.”
Sau khi Thẩm Thanh nói một tiếng với người của Đặc Quản, đặt ánh mắt lên người Hứa Nhu, ý bảo cô bé đi cùng mình lại đây.
“Nhu Nhu!” Ba mẹ Hứa nhìn thấy các cô đi từ bên trong ra từ phía xa, vui mừng kích động vọt lên trên.
“Nha đầu thúi, con thật sự làm mẹ sợ muốn chết.” Mẹ Hứa vỗ cánh tay của cô bé, lau khoé mắt nói.
Ba Hứa ở bên cạnh nhìn con gái, luôn cảm thấy cô bé gầy đi rất nhiều, chịu rất nhiều khổ, nhưng ông ấy không khóc lóc an ủi như mẹ Hứa, đành phải nghiêm túc nói: “An toàn là được, lần sau chú ý chút.”
Hứa Nhu nhìn hốc mắt đỏ bừng của ông ấy, gật gật đầu, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.
Mẹ Hứa khóc một lúc mới cảm thấy hơi dễ chịu, bà ấy nhìn về phía Thẩm Thanh, nói cảm ơn: “Cảm ơn đại sư, toàn nhờ đại sư cứu mạng Nhu Nhu.”
Thẩm Thanh gật gật đầu: “Quay về thì nghỉ ngơi cho tốt, cháu vẽ thêm cho em ấy một lá bùa bình an, qua mấy ngày thân thể sẽ khôi phục lại.”
“Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.”
Bốn người ở cửa hấp dẫn đông đảo ánh mắt, ba Hứa dẫn người lên xe.
Bọn họ vốn định nghỉ ngơi ở đây một đêm, nhưng Hứa Nhu rất mâu thuẫn với chỗ này, nên trực tiếp gọi xe trở về.
Sau khi đến thành phố A, Thẩm Thanh cho Hứa Nhu một lá bùa, dặn cô bé mang theo bên người, rồi gọi xe rời đi.
Dựa theo hướng dẫn, xe taxi rẽ trái rẽ phải ngừng ở một chỗ.
Thẩm Thanh thanh toán tiền xong thì xuống xe.
Nơi này là một khu dân cư cũ, rất ít người lui tới.
Thẩm Thanh hồi tưởng lại cuộc điện thoại không lâu trước đó…
“Sư thúc, chúng ta tông môn bị đoạt.” Trong giọng nói của người nói chuyện mang theo mờ mịt cùng tự trách.
Ngay sau đó người đó kể tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Hoá ra là đệ tử của Thiên Diễn Tông tiến bộ quá nhanh, làm cho người có tâm chú ý đến, đó là môn phán đối địch với Thiên Diễn Tông, bọn họ phái người ngồi canh ngày đêm, phát hiện nơi phát ra là trận pháp trong viện.
Đoạt trước mặt nhất định không được, mà trận pháp khắc vào mảnh đất kia, lấy cũng không lấy được, đành phải suy nghĩ cách khác để ra tay, đuổi bọn họ ra ngoài.
Thẩm Thanh hỏi chỗ ở hiện tại của bọn họ, xử lý xong chuyện của Hứa Nhu là chạy đến.
Cô đi theo địa chỉ cụ thể trong điện thoại, yên lặng đi từ chỗ cầu thang đến, đứng ở cửa gõ gõ.
“Ai?” Bên trong cánh cửa truyền đến một âm thanh non nớt, mang theo cảnh giác và bất an.
Thẩm Thanh đối diện mắt mèo của cửa, để người phía sau có thể nhìn rõ cô.
“Sư thúc?”
Cửa “rầm” một tiếng mở ra, một bóng dáng nho nhỏ bổ nhào vào trong lồng ngực của cô.
“Hu hu hu sư thúc, mấy người sư phụ đều bị thương, con, con không biết nên làm sao…”