Ta Ở Hiện Đại Làm Huyền Học

Chương 35




Cô đi lên phía trước cẩn thận quan sát thân cây này, thân cây kia vô cùng thô to, dường như bằng mười người ôm mới hết.

Cô xoay hai vòng xung quanh, như đang suy nghĩ gì mà sờ sờ vỏ cây màu nâu trước mặt.

Đây là loại cảm giác rất kỳ diệu, như là cây lớn đang nghỉ ngơi vậy, từng sợi sinh khí chảy vào đầu ngón tay của cô từ thân cây, bị cô vô thức niết trên ngón tay thì tiêu tán trong không trung.

Lá cây trên đỉnh đầu bị gió thổi qua phát ra tiếng “sàn sạt”, có lẽ là do rậm rạp quá mức, trong âm thanh này vậy mà mang theo một cảm giác đọng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn lại, lá cây nối tiếp nhau, rậm rạp đến mức không có một chỗ nhỏ nào có thể bị ánh mặt trời xuyên qua, mà chỗ bị bao phủ dưới bóng cây, râm mát u ám, chỉ có mấy cây cỏ dại tồn tại.

Thẩm Thanh nhìn những chiếc lá cây dù không có ánh mặt trời vẫn phá lệ xanh biếc kia.

Cô cẩn thận xem qua những khe hở chặt chẽ, ánh mắt đột nhiên co rụt lại, đọng lại ở trên một đồ vật màu đỏ.

Có lẽ là do ngày thường không thường dùng đến, cô nhìn vài giây mới phát hiện đó là một chiếc giày cao gót màu đỏ.

Sau khi phát hiện cái này, cô cẩn thận nhìn qua bên cạnh, quả nhiên lại phát hiện chiếc giày khác, thậm chí còn có một mái tóc dài màu đen, thời gian lâu còn hơi rung động, như là đồ vật bên trong đang giãy giụa vậy.

Chẳng lẽ Hứa Nhu bị giam cầm ở bên trong? Mặc kệ có phải hay không, thời gian dài tinh khí và sinh khí trong cơ thể của những người này sẽ bị hút gần hết, cuối cùng trở thành một bộ xương khô.

Cái cây đã đến tình trạng này, hệ rễ này đã không phải chỗ trung tâm nhất của nó, lúc vừa quan sát, cô đã tìm được trung tâm của nó, ở một phần ba bên phải, giống như có một trái tim mong manh thong thả nhảy lên.

Nghĩ vậy, cô không chần chừ, bức ra linh lực trong nội bộ hoá thành kiếm, dưới chân nhảy lên phóng về nơi đó.

Để thành công trong một kích, cô dùng hơn phân nửa linh lực ở trên đầu kiếm, nhưng lúc chạm vào thân cây, vẫn có chút nghẹn lại, cô tăng lớn sức lực, đột nhiên vẽ thân cây thành một lỗ hổng thật sâu.

“A a a…” Thân cây run run phát ra tiếng kêu khi đau như con ngươi, lá cây bắt đầu rung động ở bên trên.

Thẩm Thanh nhanh chóng thò tay vào trong, chịu đựng cảm giác không ổn làm người sởn tóc gáy, rút đồ vật lớn như trứng gà ra, có một chất lỏng màu đỏ trộn lẫn màu xanh chảy ra.

Trong nháy mắt, trên cây “cạch” một tiếng có một nhành cây lao đến chỗ cô, Thẩm Thanh nhảy sang bên cạnh một bước, xoay người chặt đứt nhánh cây kia, chất lỏng màu xanh lục bắn ra trong không trung, thấy không phải đối thủ của cô, nhánh cây kia nhanh chóng rụt lại.

“Vị cô nương này, vì sao cô đến nhà tôi gây ầm ĩ?” Một tiếng nói câu nhân truyền ra từ thân cây.

Thẩm Thanh nhìn lại, phát hiện chỗ bị thương của cây đang từ từ khép lại, một bóng dáng màu đỏ dần dần hiện lên trên mặt đất trống.

Lông mày của cô ta thon dài, độ cung đôi mắt như một cánh hoa, đôi mắt nhếch lên, hơi hơi giương mắt tự nhiên mà toát ra vũ mị nhè nhẹ.

“Nô gia, Hoắc Phù Nhi.” Cô ta cúi cúi người.

“Cô…” Thẩm Thanh nhíu nhíu mày, qua vài giây mới xác định được.

“Cô chỉ là quỷ trăm năm.”

“Đạo trưởng thật đúng là lợi hại, rất nhiều người giống ngài thấy tôi còn tưởng tôi là người, hoặc là thụ yêu cơ.” Tư thái của Hoắc Phù Nhi duyên dáng khép hờ môi cười nói.

“Đã là quỷ, vì sao không đi đầu thai, ngược lại hại tính mạng của con người ở đây?” Thẩm Thanh nói.

“Đạo trưởng thật đúng là oan uổng tôi, tôi chỉ mượn một chút nhân khí của bọn họ mà thôi, đợi bọn họ trở về thọ mệnh còn mấy năm để sống mà.” Hoắc Phù Nhi nhìn cô, đúng lý hợp tình hoàn toàn không cảm thấy mình làm gì sai.

“Vậy tôi đưa cô đến chỗ Diêm Vương giải thích đi.” Thẩm Thanh nâng pháp ấn trong tay lên nói.

Đạo trưởng này rõ ràng nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, không đủ trở thành đối thủ của cô ta. Nhưng Hoắc Phù Nhi nhìn đồ vật bay trên không trung tản ra kim quang kia, sâu trong nội tâm sinh ra sợ hãi, giống như thiên tính áp chế vậy.