Chương 99: Tìm Người Dẫn Đường
Tam Giác Chi Địa nằm ở phía bắc của Tây Châu Cổ Hoạ, bao quanh địa vực này cũng là tam đại tộc: Thanh Lộc, Hổ cùng Hồ tộc.
Bởi vì bọn hắn ba tộc gần sát Tam Giác Chi Địa như vậy, cũng là nguyên nhân chính để các tộc khác không dám nhúng chàm.
Thanh Lộc Thành cùng Hổ Sào quá mức nổi tiếng, Hổ tộc cùng Thanh Lộc tộc địa vị cũng không cần phải nói. Chỉ riêng Hồ tộc lại khác, nó nằm ở Lạc Dương Hồ, không chỉ có tú lệ mỹ cảnh, linh khí cũng dồi dào, mặc dù là hạng trót nhất trong hàng ngũ Thượng Vị Tộc, nhưng lại dám ngạnh kháng cùng Hổ tộc cùng Thanh Lộc tộc, hai tộc thuộc hàng đầu trong thượng vị tộc này.
Hồ tộc Lạc Dương Hồ nằm ở phía tây bắc của Tây Châu Cổ Hoạ, sát kề với Bắc Châu Cổ Hoạ, đây là một trong các nguyên nhân khiến địa vị bọn hắn không thể thấp được.
Bắc Châu Cổ Hoạ, là hoang lãnh chi địa, ở đây mặc dù rộng lớn vô ngần nhưng chỉ có một tộc thống trị, Hắc Ngạc tộc.
Hắc Ngạc tộc là chân chính cự đầu trong Cổ Hoạ đại sâm lâm, đừng nói lịch sử lâu dài, huyết mạch bán yêu bán ma cũng vô cùng cường đại. Nó là tộc đứng thứ hai trong Cổ Hoạ đại sâm lâm, chỉ sau Hầu tộc ở Nam Châu.
Hồ tộc lại cùng Hắc Ngạc tộc có quan hệ không bình thường. Vốn dĩ máu lạnh, bất cập nhân tình như Hắc Ngạc tộc, tại hơn trăm năm trước lại dung nạp công chúa của Hồ tộc, cứu nàng một mạng, từ đó Hồ Mị cũng gả vào Hắc Ngạc tộc.
Nàng cùng con trai độc nhất của Đại Trưởng Lão Hắc Ngạc tộc vị Hắc Thanh Yêu Quân kia kết thành phu phụ, hạ sinh Hắc Thiên.
Từ nhỏ đã hơn người, thiên phú cao tuyệt, Hắc Thiên không chỉ được Đại Trưởng Lão Hắc Thanh cưng chiều, còn được Hắc Tuyệt tộc trưởng thưởng thức, nhận làm đệ tử chân truyền, địa vị trong Hắc Ngạc tộc có thể xem là rất lớn.
Đáng nói nhất, hắn từng được diện kiến Sát Trụ tại cổ hang động lúc nhỏ, còn được Trụ này giúp thức tỉnh Tử Cực Ma Đồng. Đây là sự kiện làm rung động Yêu tộc, xem như truyền kỳ, cho nên địa vị của Hắc Thiên càng không tầm thường.
Luận thân phận cao quý, luận địa vị lại lớn, có thể coi như tương lai tộc trưởng mà bồi dưỡng !
Hắc Thiên, là cầu nối của Hồ tộc cùng Hắc Ngạc tộc, khiến cho Hồ tộc có quyền lên tiếng không kém Hổ tộc cùng Thanh Lộc tộc.
Động Hồ tộc, không khác gì động Hắc Thiên, Hắc Ngạc tộc sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
. . .
Tam Giác Chi Địa ở bắc khu chỗ kia, gần với Hồ tộc Lạc Dương Hồ, nơi này tương đối mờ mịt bởi vì cồn cát rất nhiều che mất tầm mắt. Đi vào sâu bên trong cồn cát bụi bay đầy trời này, sẽ thấy một thung lũng nhỏ hình mái vòm.
Từ bên ngoài nhìn vào mái vòm, không thấy rõ ràng, bên trong giống như chỉ có hắc ám, tối tăm u lãnh.
Nơi này, gọi là Tây Vực, chợ đen ở Tam Giác Chi Địa. Nghe nói ở đây mặt hàng nào cũng có, từ v·ũ k·hí cho đến nô lệ, chỉ cần có tiền đều có thể mua được.
Nhất Dạ Thiên Thu đang muốn tu Đao Đạo, cho nên hắn chính là muốn âm thầm đi vào Tây Vực, khoác trên thân một lớp hắc bào, thần không hay quỷ không biết lên đường vào lúc ban trưa.
Hắn tu Đao Đạo, đương nhiên không phải phổ thông Đao tu có thể so sánh, một vị sống quá lâu Dược Vương mày mò Đao Đạo, đương nhiên cũng không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh.
Nói hắn là Đao Đạo Tông Sư cũng không sai.
Dù sao Cầm Kỳ Thi Hoạ, các môn pháp thuộc về Nho Đạo hắn đều luyện đến mức Đại Tông Sư, chỉ riêng Đan Đạo càng cao hơn mấy bậc phía trên Đại Tông Sư, thuộc về tối cao, cấp Thái Thượng.
Trong cổ sử Khấp Huyết Giới có nói, các Đạo tu luyện, từ thấp đến cao đều có thứ tự: Học Đồ, Đại Sư, Tông Sư, Đại Tông Sư, Thái Thượng.
Mặc dù chỉ là năm cảnh giới, nhưng muốn một bước đạp lên so với từ Tiểu Yêu tiến đến Thượng Yêu cảnh còn khó hơn.
Nhất Dạ Thiên Thu từng được xem là đệ nhất Dược Vương, tôn làm "Dược Tổ" là tượng đài bất diệt của Luyện Dược Giới, đều là vì hơn một vạn năm nay trong lịch sử, chỉ có hắn tiến vào Đan Đạo Thái Thượng.
Cảnh giới mà dù cho Đan Hoàng, thậm chí Đan Đế cảnh giới kia, đều chưa chắc có thể bước vào !
Cũng không cần nói đến Đan Thánh hay Đan Thần, đây là truyền thuyết của truyền thuyết, khó mà biết chi.
Chung quy, chỉ cần hắn chịu khó rèn luyện một điểm, Đao Đạo có thể tiến bước rất xa, một bước lên mây.
Tam Giác Chi Địa vốn dĩ là một khu săn bắt, ngoại trừ Tam Bảo ba khu vực đặc thù cùng Ngoại Phủ Vô Tự Trấn, còn lại chính là nơi hay xảy ra t·ranh c·hấp của tam đại tộc.
Nói đúng hơn là v·a c·hạm của các tộc nhỏ phụ thuộc bọn hắn tam đại tộc, nhưng đây cũng là một phần ý tứ ngầm của tam đại tộc, tất cả là bởi tranh giành lợi ích.
Ai không muốn một mình ôm trọn Tam Bảo, nắm giữ Tam Giác Chi Địa đây ? Đừng nói tam đại tộc, cho dù Ngoại Phủ đều có tư tưởng đó, nếu không phải đây là lệnh của Luyện Dược Sư Công Hội, Ngoại Phủ đã sớm hành động đoạt quyền.
Dù sao Luyện Dược Sư Công Hội là trải rộng khắp Yêu tộc các thành các trấn, trong Ngũ Đại Sâm Lâm hay Phật Yêu Thánh Địa đều có phân bộ cơ sở, thế lực khắp nơi có thể nói là quái vật khổng lồ.
Cho nên muốn một mình đi đến Tây Vực, là chuyện rất nguy hiểm, không nói đến trên đường gặp phải cường đạo, mà địa vực hiểm trở, cồn cát mê cung cũng không phải kẻ mới đến như hắn qua loa được.
Chung quy là cần dân thổ cư dẫn bước.
Hắn nguỵ trang thân phận, cốt yếu để người khác không nhận ra được thân phận của mình, không muốn mua sắm tại Vô Tự Trấn càng có hai nguyên nhân. Thứ nhất, không muốn để người khác biết mình là Đao tu, đây là lá bài tẩy của hắn dùng để phòng ngừa, làm hổ giả nai dù sao cũng luôn an toàn. Thứ hai, Vô Tự Trấn đi một vòng cũng không chắc có được món hàng tốt, hàng tốt e rằng sớm đã bị các thế gia nắm giữ, ngược lại ở Tây Vực thông thường đều là tồn hàng hiếm, thậm chí cả những thứ chưa ai biết giá trị.
Nguỵ trang thành một vị khách nhân, hắn đi ra Ngoại Phủ, đảo đông lại đảo tây trong Vô Tự Trấn, cuối cùng cũng tìm được một ít phổ thông dong binh giả.
Mạo Hiểm Hội mặc dù không khổng lồ như Luyện Dược Sư Công Hội, nhưng lại không làm việc cho bất cứ ai, đứng ở thế trung lập, lấy khẩu hiệu là sinh ra vì dân cho nên cũng có rất nhiều dong binh giả nguyện ý gia nhập.
Nghe nói mỗi năm Mạo Hiểm Hội đều tổ chức một lần đại yến tiệc, mời dong binh giả ở tứ phương tham dự, cũng là lúc các dong binh đoàn thứ hạng cao tuyển thêm thành viên. Ở Tam Giác Chi Địa này thế lực chi chít, rất khó kiếm kế sinh nhai bởi vì hầu như tấc đất tấc đai đều bị khám phá, nguy hiểm không đến từ thiên nhiên, mà là từ tu sĩ v·a c·hạm.
Cho nên không có dong binh đoàn nào thiết lập ở đây, ngẫu nhiên có vài vị dong binh giả lang bạt ghé qua, dừng chân nghỉ ngơi mà thôi. Đương nhiên, một khi bọn hắn đến nơi này, cũng có nghĩa tương đối quen thuộc địa vực nơi đây, có bản lĩnh sinh tồn, nếu không cũng không dám bén mảng như vậy.
Tại trong một hắc điếm nọ, lúc này ngồi đó bốn người chung một bàn, một trong bốn kẻ đó mang hắc bào, chính là Nhất Dạ Thiên Thu.
Hắn hoá trang thành "Dạ Không" < Thất Thập Nhị Thiên Hình > nguỵ trang tuyệt luân, kẻ khác mơ tưởng tìm ra sơ hở.
Hắn nói: "Ba vị từng đi qua Tây Vực sao ?"
Ba người, phân biệt hai nam một nữ, hai nam là anh em ruột gọi Hứa Long cùng Hứa Chử, nữ là Phù Hoa. Phù Hoa là nương tử của Hứa Chử vị em trai kia.
Hứa Long anh cả mở lời: "Chúng ta đến từ Hồ tộc, yêu thích làm dong binh giả nên mới lang bạt lịch luyện, Tây Vực gần với quê hương của chúng ta, làm sao không am hiểu, ngươi không cần lo lắng."
Hứa Chử gật đầu: "Dạ Không công tử cứ bao trên người chúng ta, ước chừng nửa ngày đường bộ, nếu có thể cưỡi trên toạ kỵ tốt, không gặp bão cát liền nhanh hơn một chút."
Phù Hoa không nói nhưng tán thành với lời phu quân mình, ánh mắt sáng ngời.
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu, nói: "Càng sớm càng tốt, chúng ta khi nào lên đường ?"
Hứa Long nói: "Bây giờ ban trưa, nhiều tai mắt để ý, nếu ngươi không muốn phiền phức thì nên để ban đêm xuất phát a."
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu: "Thời gian của ta không nhiều, không thể đợi thêm."
Hứa Long chau mày, ánh mắt hướng nhìn Hứa Chử, Hứa Chử nâng cằm trầm tư: "Bây giờ cũng tốt, Tam Giác Chi Địa vốn dĩ phức tạp, bây giờ càng là thời điểm Tam Bảo sắp vô mùa, gió thổi cỏ lay đều bị để ý. Chúng ta đi ban đêm càng sẽ bị nhìn chằm chằm, như vậy liền đi bây giờ cũng tốt."
Phù Hoa thanh âm mềm mại: "Ta đi chuẩn bị bốn đầu sư đà cho các ngươi."
Hứa Chử ánh mắt nhu hoà gật đầu.
Hứa Long nhìn Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Khách nhân, ta xin phép nhắc lại, Tây Vực không phải cái gì đất lành địa phương, nơi đó không có pháp luật ràng buộc, là tối tăm mờ ám nhất một chỗ trong Tam Giác Chi Địa. Có lẽ có t·ội p·hạm lẫn trốn, cũng có cường hào thổ phỉ trà trộn, nguy hiểm vô cùng. Ngươi thật sự không muốn chúng ta đưa đi tiễn về sao ?"
Hứa Chử thần sắc cũng chăm chú mà nói: "Long ca nói đúng, mặc dù thù lao có gấp ba, nhưng công đi công về là hai phần, thêm công bảo vệ ngươi khi vào Tây Vực chúng ta chỉ lấy thêm một phần, ta nghĩ một ít tiền của cũng không quan trọng bằng tính mạng a."
Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười: "Đa tạ hảo ý của hai vị, nhưng ta chỉ cần các ngươi đưa đến cổng vào, về phần vô trong và trở về ta tự có sắp xếp, không cần lo lắng a."
Hứa Long lắc đầu không tiếp tục nói, ngoài cửa hắc điếm cũng truyền đến bước chân của Phù Hoa, sư đà đã chuẩn bị xong.
Sư đà là toạ kỵ Hoàng phẩm, tu vi chỉ ở Yêu Tinh, thuộc về Hoang Thú nhất tộc nhưng sớm bị thuần chủng cho nên rất nghe lời. Mặc dù linh trí thấp nhưng tốc độ so với phổ thông kỵ mã nhanh hơn nhiều, đặc biệt đi trong sa mạc loài này sẽ không lạc đường, một khi nghe lệnh liền đi đúng theo chỉ định, là toạ kỵ yêu thích ở Tam Giác Chi Địa này.
. . .
Đúng giờ ngọ, thái dương tại đỉnh điểm, không khí bức nhiệt hừng hực cái nóng, bốn con sư đà lên đường, đi ra Vô Tự Trấn tiến về hướng bắc.
Bởi vỉ có dong binh giả dẫn đường, ngược lại không khiến người ta quá mức để ý, đường đi thuận lợi vô cùng.
Ước chừng trôi qua bốn canh giờ, chạng vạng buổi chiều, bọn hắn liền đến gần khu cồn cát mù mịt, nhìn ngắm mê cung sa mạc phía trước.
. . .
_____
Hết chương.
Cầu đề cử truyện a :D
~Mạnh.