Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 100: Mê Cung Chi Bí - Sa Kình Vương




Chương 100: Mê Cung Chi Bí - Sa Kình Vương

Mặc dù chỉ là một khu vực nhỏ ở phía bắc Tam Giác Chi Địa, nhưng cũng không phải phàm nhân có thể vọng nhìn thấy cuối. Bốn con sư đà đứng chung một chỗ so với sa mạc bao la lại lộ ra bé nhỏ vô cùng, không đáng chú ý.

Bởi vì phía trước bọn hắn, là mê cung cồn cát, một trong các cấm khu ở Tam Giác Chi Địa.

Tây Vực nằm trong mê cung cồn cát cho nên không những không gặp nguy hiểm, ngược lại còn có thể lợi dụng địa thế hiểm trở mà bảo vệ chính mình.

Hứa Long nhìn ngó phía trước, nói: "Bên trong mê cung cồn cát chỗ đáng sợ không phải mù mịt bão cát, mà là cát lún cùng Sa Kình."

"Sa Kình ?" Nhất Dạ Thiên Thu nói.

Phù Hoa giải thích: "Sa Kình không phải Yêu tộc, cũng không phải Hoang Thú, nghe nói là sa mạc chi linh nhưng tính cách hung hãn, là thiên địch của dong binh đoàn cùng thương buôn đoàn chúng ta."

Hứa Chử cười tiếp lời: "Nhưng Sa Kình lại là thứ dẫn đường chúng ta a."

Hắn từ trong không gian giới chỉ lấy ra bốn bình dung dịch, nói: "Sa Kình ghét nhất thứ này, chỉ cần thoa nó lên khắp người liền có thể man thiên quá hải, đi theo phía sau nó hẳn có thể tránh được cát lún."

Thấy ba người cười tủm tỉm, Nhất Dạ Thiên Thu ngược lại chau mày, nói ra: "Vạn nhất nó không có tác dụng đây ?"

Hứa Chử lắc đầu cười lớn: "Dạ Không huynh yên tâm, chúng ta không dám lấy tính mạng ra đùa cợt như vậy, đây là dung môi được dân thổ cư nơi này dùng để xua đuổi Sa Kình, luôn luôn hiệu quả a."

Nói xong, hắn ném mỗi người một bình dung dịch, tại tất cả đều thoa xong xuôi, liền muốn tiến vào mê cung cồn cát.

"Chờ một chút."

Nhất Dạ Thiên Thu ném ra ba viên đan nhỏ màu vàng, nhìn qua loa bình bình không có nửa điểm đặc biệt, nhưng nếu để ý kĩ, có thể thấy có từng đường li ti li ti đan vân màu vàng nhạt bên trên đan thể.

Bởi vì đan vân cùng đan thể hầu như cùng một tông màu, nếu không tinh tế cảm nhận, liền rất khó phát hiện được.

Ba người Hứa Long, chỉ có Phù Hoa nhíu mày, giống như trầm tư nhìn chằm chằm tiểu đan, nhưng rất nhanh nàng bị Nhất Dạ Thiên Thu lời nói câu dẫn.

Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Không giấu các vị, ta là một vị Luyện Dược Sư cấp Học Đồ, đây là bốn viên đan tráng cường thể trạng, có lẽ rất thích hợp cho môi trường khắc nghiệt này a."

"Ha hả, không nghĩ đến ngươi lại là tôn quý Luyện Dược Sư, tuổi trẻ tài cao a !" Hứa Long cười nói.

Nói xong, hắn không chần chờ ném tiểu kim đan vào trong miệng.

Tiếp đó, bọn hắn bốn người nhanh chóng tiến vào mê cung cồn cát.

"Vù."

Vừa vào bên trong một bước, gió đã thổi mạnh, cát nhỏ phiêu phù giữa không trung muốn chui thẳng vào mắt người. Dùng mắt thường để nhìn đường là điều rất khó khăn !

"Cẩn thận ! Mau lấy tinh thần lực làm mắt, cát nhỏ này không phải phàm vật, là kim sa a. Kim sa không những nhỏ mà còn bén, có thể làm mù mắt." Hứa Long dùng tinh thần lực truyền âm, giọng điệu gấp rút.

Trong mê cung, không thể dùng lời, chỉ có thể truyền âm !

Đi thêm vài bước tiến vào sâu trong mê cung, ngoảnh đầu nhìn lại liền không thấy lối ra, không biết đường lần, giống như lạc vào thế giới khác, đây chính là mê cung cồn cát.

Bọn hắn mấy người dùng tinh thần lực cảm nhận xung quanh, Hứa Long tu vi cường đại nhất, là một vị Yêu Quái đại viên mãn, Hứa Chử cùng Phù Hoa chỉ là Yêu Quái trung kỳ. So với hai người kia, Hứa Long đủ cường đại để có thể cảm nhận được xung quanh mấy trượng phạm vi, đây là cách duy nhất bọn hắn dùng để tìm đường.



Hứa Chử chau mày nói: "Kim sa ! Kim sa ngày càng dày đặc, là bão cát sao ?"

Hứa Long run giọng, lông tơ trên tay dựng đứng, nói: "Không ! Không phải bão cát, là Sa Kình !"

"Ngao !"

Hứa Long vừa dứt lời chưa kịp phản ứng, tại sát bên bọn hắn, ước chừng một trượng bên phải bỗng nhiên trồi lên một cồn cát lớn, cồn cát cao đến hơn năm mươi trượng, liên miên không dứt.

Cát mạnh xô thành sóng, đẩy bốn con sư đà ngã nhào về trước, Nhất Dạ Thiên Thu mấy người giống như con kiến nhỏ bị cát vàng vùi lấp, không rõ sống c·hết.

"Ngao !"

Rốt cuộc cồn cát dừng lại, cát chảy xuống hết lộ ra một con một con cự đại nhãn cầu, nhãn cầu giống như mắt người, tràn đầy tơ máu trông rất đáng sợ.

Là Sa Kình !

Sa Kình này to lớn khủng bố, thân thể to lớn đến trăm trượng, giống như một toà núi nhỏ đang di động. Trên thân nó da thịt giống như ngoan thạch cấu thành, mọc đầy cây cỏ lá xanh.

May mắn kêu lên một tiếng nó liền bơi đi nơi khác, đợi đến nó bơi đi một đoạn, trong tiếng kêu vang trời, lại thấy từng đoàn từng đoàn cột cát phun lên khắp khu vực lân cận.

Một bầy Sa Kình !

Đợi đến bầy Sa Kình đi đủ xa, một đùn cát bị thổi bay, lộ ra bốn con sư đà đang chụm người một chỗ, mà ngồi giữa chúng chính là Nhất Dạ Thiên Thu bốn người.

Hứa Chử từ trong hoảng hốt tỉnh lại nói: "Thật đáng sợ, khí tức vừa rồi của con Sa Kình kia tương đương đến Yêu Quân a ! Chỉ là khí tức đã khiến ta hồn siêu bạt vía, Yêu Quân có đáng sợ như vậy sao ?"

Nhất Dạ Thiên Thu bình tĩnh nói: "Yêu Quân mỗi một vị đều là thiên tài mới tu đến cảnh giới này được, thông thường Yêu Quân chúng ta tiếp xúc đều không nhiều, mà đại đa số đều chủ động thu liễm khí tràng, cho nên chúng ta dạng Tiểu Yêu này đối với Yêu Quân không có nhiều kính sợ. Nếu không phải có các loại luật lệ, không có Thập Trụ cùng Tỳ Sa Hoàng chế tạo quy tắc, Yêu Quân cường giả sẽ bị quản chế như vậy sao ?"

Đợi hắn nói xong, mới phát hiện không khí yên tĩnh, ba người kia lấy ánh mắt kinh nghi nhìn hắn. Hứa Long cười nói: "Không nghĩ đến Dạ Không huynh tuổi còn trẻ lại có cái nhìn xa rộng như vậy, tại hạ bội phục !"

"Ừm !"

Phù Hoa bỗng nhiên hô lên một tiếng.

Cái này khiến Hứa Long hai người giật mình.

Phù Hoa trong giọng nói khó giữ bình tĩnh: "Các huynh không nhớ gì sao ? Chúng ta đang trong mê cung cồn cát, đang bị kim sa che mắt nên phải dùng tinh thần lực dò đường, bị Sa Kình đe doạ !"

Nói đến đây nàng dừng lại một chút, lại nói: "Nhưng hiện tại thì sao ?"

Hứa Long hai người lúc này mới chợt để ý, kim sa vẫn bay vù vù trong gió cát, mà hai mắt bọn hắn vẫn mở. Mở được rất thoải mái, nhìn cũng được rất xa, giống như không quan tâm đến kim sa, không bị nửa phần ảnh hưởng.

Bọn họ ba người không khỏi nhìn về Nhất Dạ Thiên Thu, bởi vì theo lẽ mà nói, chỉ có một nguyên nhân duy nhất.

Là tác dụng của viên tiểu kim đan kia !

Tráng thể ?

Nhất Dạ Thiên Thu biết việc này không tầm thường, thế là giả bộ cười nói: "Đây là sư tôn nhà ta đưa đan, không nghĩ đến lợi hại như vậy a !"



Phù Hoa chau mày nói: "Là sư tôn ngươi luyện ?

Không biết cao sư tục danh là gì ?"

Hứa Chử vội ngắt lời: "Phù nhi ! Không được vô lễ, Dạ Không công tử lời nói ắt có đạo lý riêng, chúng ta được dùng đan chính là vinh hạnh, không nên vọng nghị lung tung."

Phù Hoa nghe thấy mới trầm mặc, nói: "Thật xin lỗi ! Là ta lỗ mãng !"

Nhất Dạ Thiên Thu khoát tay nói: "Không có vấn đề, sư tôn ta gọi Liễm Lăng."

Ba người nghe xong đều động dung, Hứa Chử cảm khái: "Là Dược Đường Đường Chủ !? Khó trách a, vị đại nhân đó dù sao cũng là cấp 3 Luyện Dược Sư, cấp 3 liền đã là Đại Sư a."

. . .

Tiếp đó, bốn con sư đà lại tiếp tục tiến bước.

Trên đường đi, Hứa Long thấy bầu không khí không thích hợp, tấm tắc nói: "Vừa rồi con Sa Kình kia, quá mức khủng bố, là Yêu Quân cấp cường giả a ! Không nghĩ đến chúng ta có thể còn sống mà đi tiếp, thật là mạng lớn a."

Hứa Chử hiểu ý, cũng nói: "Nghe nói mê cung cồn cát cấm khu này có một bầy Sa Kình, thông thường chúng ít đi thành nhóm, chỉ có Sa Kình Vương mới có thể đủ lực hiệu triệu cả bầy. Vừa rồi con Sa Kình cấp Yêu Quân kia, hẳn là Sa Kình Vương a."

Hứa Chử nhìn Nhất Dạ Thiên Thu cười: "Dạ Không huynh, ta nói dung dịch kia có hiệu quả tốt đúng không ? Dù là Sa Kình Vương cũng phải tránh xa tám trăm dặm a."

Đối với chuyện này, Nhất Dạ Thiên Thu chỉ gật đầu mỉm cười cho qua.

. . .

Đi được một đoạn xa, phía trước lại truyền đến tiếng kim loại v·a c·hạm.

"Keng keng."

Nhất Dạ Thiên Thu đứng từ cồn cát trên cao nhìn xuống, chỉ gặp mấy đạo thân ảnh loạn xạ ẩ·u đ·ả giữa sa mạc, mỗi cái đều mặc hắc bào, khó nhìn ra thân phận.

Nhất Dạ Thiên Thu bốn người thu liễm khí tức, mấy tên hắc bào cũng cao minh đến cực điểm, dù là đang chiến đấu nhưng cũng có thể ẩn nặc rất tốt. Nhưng ngoại trừ âm thanh chiến đấu, còn có một thứ tố giác bọn hắn.

Là một loại mùi hương thơm ngạt, thứ mùi mà Sa Kình rất ghét theo chỉ dẫn của dân thổ cư nơi này.

Hứa Chử trước đó không ngừng hướng Nhất Dạ Thiên Thu tự tin về loại dung dịch kia, cũng chính là thứ mùi này.

Nhưng ngay tại đám người hắc bào đang đánh đến bụi cát mù mịt, bỗng dưng một đạo gào thét vang vọng rất lớn văng vẳng bên tai bọn hắn.

Là Sa Kình !

Đám người hắc bào lập tức đình chiến, tự mình lui về phía sau, hòng né tránh Sa Kình, bọn hắn tin tưởng, chỉ cần không có âm thanh chiến đấu, Sa Kình sẽ không quá bị kích động thậm chí có thể bằng mùi hương kia khiến Sa Kình bỏ chạy.

Nhưng tại đám người chứng kiến, chỉ thấy một con trăm trượng Sa Kình từ dưới lòng cát nhảy vụt đi lên, há miệng lớn nuốt chửng một đống cát vàng. Trong cát, thình lình cuốn lấy hai người hắc bào, âm thanh hoảng sợ loé lên rồi vụt tắt trong vô thường, khiến lòng người sợ hãi.

Còn lại ba người mang hắc bào khác lập tức thu liễm khí tức, lẳng lặng muốn rút đi.

Thế nhưng không cho bọn hắn đi được vài bước, đầu Sa Kình kia lại lao lên một tát vỗ nát hai tên, còn lại một người run sợ lẫy bẫy, không dám nhúc nhích.



Hắn gào thét tuyệt vọng: "Tại sao Dị Xoa Dịch lại không có tác dụng ? Rốt cuộc là vì cái gì ? A, đây là Sa Kình Vương trong truyền thuyết ? Cứu mạng a."

Hắn dùng hết sức bình sinh chạy thụt mạng nhưng chung quy vẫn không thể chạy thoát Sa Kình Vương, tại chỗ bị nuốt mất.

Phù Hoa ba người sống lưng lạnh toát, truyền âm: "Lui a ! Mau lui đi, thật đáng sợ a."

Hứa Chử một mặt thản nhiên, nói: "Nàng không cần lo lắng, bọn hắn trên thân sớm đầm đìa huyết dịch, làm sao Sa Kình Vương lại bỏ qua mồi ngon như vậy. Chúng ta hoàn hảo không tổn hại, lại có Dị Xoa Dịch hộ thân, dù cho bộc lộ khí tức đám Sa Kình này cũng không dám lại gần a."

Nói, hắn không biết lấy từ đâu ra một cỗ tự tin tuyệt đối, vậy mà chủ động nhảy khỏi lưng sư đà, bộc phát Yêu Quái khí tức, lao thẳng về phía trước.

Phải biết ở phía trước, Sa Kình kết thành bầy, giống như đầm rồng hang xà khắp nơi đều thấy, tiếng rống già thiên tế địa, vũ loạn trên sa mạc.

Hứa Long mấy người còn chưa kịp phản ứng, Hứa Chử đã nhanh lao ra mấy chục trượng xa, thân hắn đạp trên cồn cát đối diện, nhoẻn miệng cười nhìn bên này.

"Ngao !"

Từ sau lưng hắn, giống như một ngọn núi nhỏ mọc lên, vô tình mà nhẹ nhàng nuốt cả cồn cát cùng hắn vào trong miệng.

Sa Kình Vương !

Phù Hoa thần sắc ngốc trệ, không dám tin tưởng chuyện trước mắt. Trong khi Hứa Long lại giật mình, gào thét, không tiếc dư lực muốn lao về phía trước.

Nhưng hắn bị một bàn tay kéo lại, bàn tay này lực lượng mười phần, dù cho tu vi Yêu Quái đại viên mãn cũng khó mà vung đi được.

Không phải Nhất Dạ Thiên Thu liền là ai ?

"Ở đây chờ ta."

Ném lại một câu, Nhất Dạ Thiên Thu thân ảnh thoắt biến, chui thẳng vào khoang miệng Sa Kình Vương.

Hứa Long thần sắc lúc này vừa sợ mà vừa hoang mang, hắn không nghĩ đến thiếu niên này lực lượng lại cường đại như vậy. Càng không nghĩ đến, hắn vậy mà lao vào miệng Sa Kình Vương.

Đây so với tự tìm c·ái c·hết, khác nhau chỗ nào ?

Nhưng nghĩ đến cái gì, trong hốc mắt hắn không khỏi ngấn đầy lệ thuỷ, hắn đoán, Nhất Dạ Thiên Thu đây là muốn cứu Hứa Chử.

Một cái người xa lạ, lại dám liều mạng cứu em trai hắn ? Hắn tự trách mình bất tài, nước mắt chảy dài gào thét lao về phía trước.

Phù Hoa biết mình không cản được Hứa Long, cũng vứt bỏ sư đà lao theo. Theo thứ tự, Hứa Chử đến Nhất Dạ Thiên Thu, đến hai người Hứa Long, cứ như vậy hoá điên chủ động lao vào hàm tử thần !

. . .

_____

Hết chương.

Tâm sự một chút, ta không nghĩ đến có thể viết đến chương 100, nhân dịp chương này tròn đẹp, tác xin phép gửi một chút tâm tư cuối chương này, viết thật nhiều dòng. Cảm ơn các độc giả còn theo dõi bộ truyện !

Dù sao ta cũng từng nghỉ một thời gian, trước đây được rất nhiều người đón đọc, thế nhưng 7 tháng ròng nghỉ viết, bộ truyện tưởng chừng như drop, lại có thể tái sinh. Ta thật cảm ơn những ai còn đón đọc, ta cam đoan chương có thể ra chậm, truyện có thể sẽ là rất dài, nhưng sẽ không từ bỏ viết.

Tâm sự của tác, viết bằng cả tấm lòng !

~ Mạnh.