Chương 93: Dị Thương Yêu Quân
Vô Thiên đắc ý nói tiếp: "Dị Thương Yêu Quân, bổn Đường Chủ xin phép làm kẻ dẫn đường a, như vậy đã đủ lễ nghĩa sao ?"
Hắn tin tưởng, giữa một tên Tiểu Yêu non nớt học làm Chưởng Quản, cùng một cái lão luyện Đường Chủ, Dị Thương Yêu Quân hẳn nên biết cân nhắc lợi và hại trong đó.
Thế là Vô Thiên truyền âm cho vị Luyện Dược Sư đến từ Nội Phủ này: "Dị Thương Yêu Quân đại nhân cần gì phải tháp tùng một tên Tiểu Yêu đây, đường đường Yêu Quân cấp cường giả, nhận bao nhiêu người kính trọng, không bằng cùng lão phu hợp tác, cùng một chỗ hưởng lợi a, sau này dù cho đại nhân ngươi ở đâu, Ngoại Phủ vẫn là nơi ngươi thuộc về."
Thấy Dị Thương Yêu Quân rơi vào trầm mặc không nói, Vô Thiên càng được nước làm tới, ánh mắt đảo quanh toàn trường, tiện tay chỉ một người thuộc tam đại tộc mà hỏi: "Tiểu tử, ngươi, đúng vậy là ngươi a."
Không biết xảo hợp thế nào, chính là nam tử mặt sẹo đứng cạnh Hồ Anh khi nãy.
"Ngươi cũng thuộc thế lực của tam đại tộc a, dường như Hồ tộc, nói đi, vì sao Hồ tộc lại biết được Chưởng Quản đại nhân đến Tam Giác Chi Địa đây ?" Vô Thiên lấy tư thái kẻ bề trên mà hỏi.
Chỉ là thiếu niên mặt sẹo kia không hề trả lời, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng, để cho Vô Thiên sắc mặt không khỏi trầm xuống, ngày càng phát lạnh.
Hắn trầm giọng, trong thanh âm mang theo kình lực: "Ngươi là điếc thật hay điếc giả, không nghe rõ sao ?"
Thiếu niên mặt sẹo khoé miệng nhoẻn cười, giống như không hề hấn, nhàn nhạt mà nói: "Ngươi hỏi, trưng cầu ý ta, ta là có quyền chấp nhận hoặc từ chối trả lời đúng không ? Trả lời được, lại nói tiếp."
Vô Thiên lộ ra ngạc nhiên, không nghĩ đến một tên Tiểu Yêu lại dám dùng thái độ như vậy nói chuyện cùng hắn. Mà đặc biệt, tên Tiểu Yêu này vậy mà hoàn hảo không tổn hại trước một kích tinh thần lực vừa rồi, theo hắn ước đoán, dù cho Yêu Quái cấp tu sĩ cũng không thể chịu đựng được âm ba kia.
Thiếu niên mặt sẹo này có điều khác thường !
Vô Thiên không nghĩ đến đứng trước mặt nhiều người như vậy lại bị một tên vô danh tiểu tốt lên mặt, thẹn quá hoá giận quát: "Hỗn trướng ! Ngươi có tư cách gì cùng lão phu cò kè mặc cả, đừng nói là ngươi, khắp Tam Giác Chi Địa này ai có tư cách đó ? Hồ tộc ngoại trừ Hồ Quý Yêu Quân, còn không ai có đủ dũng cảm cùng ta nói chuyện như vậy."
Thiếu niên mặt sẹo ngược lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Vậy xin hỏi Vô Thiên Đường Chủ, ngươi có biết tên ta là gì ? Ngươi hỏi, ta không trả lời, ngươi liền cho rằng ta vô lễ. Như vậy ta biết ngươi là ai, ngươi thì biết ta là ai sao, như vậy ngươi cũng rất vô lễ a."
"Hừ ! Tiểu tạp chủng ! Không lại cùng ngươi làm trò cười." Vô Thiên nghĩ đến cái gì, lạnh buốt rên một câu.
Sau đó, hắn quay sang khu vực khác trong đám đông, hào phóng nói: "Bản Đường Chủ hạ xuống Đường Chủ Lệnh, nếu như có người trong tam đại tộc dám đứng ra nói sự thật, không những được Ngoại Phủ ghi nhận, tộc hắn còn được đặt cách ba tháng dược đan."
Theo tưởng tượng của hắn, đám đông hẳn phải tranh nhau vỡ đầu mẻ trán chỉ để đoạt lợi ích này, thế nhưng cái hắn nhận được chính là sự im lặng.
Tràng cảnh này có chút quen thuộc, giống như cháu trai hắn Vô Ung từng gặp phải khi nãy.
Bỗng dưng một đạo thanh âm vang lên: "Ta nói Đường Chủ đại nhân, ngươi thật là già rồi sao ? Ngoại Phủ vốn dĩ là của Luyện Dược Sư Công Hội, từ khi nào rơi vào tay ngươi độc quyền, mà ngươi có thể tuỳ ý quyết định đây ?"
"Ngươi dùng vật chất cùng lợi lộc thao túng người khác, lời nhân chứng còn có tác dụng gì sao ?"
"Một cái Hình Đường Đường Chủ lại không nắm được quy tắc cơ bản, ngươi còn có thể làm được công bằng liêm chính sao ? Rốt cuộc dưới tay ngươi đã có bao nhiêu người chịu oan ức ? Hay là nói, ngươi là kẻ tham lợi lộc ?"
Chỉ thấy vị thiếu niên mặt sẹo kia bỗng nhiên lên tiếng, bước chân nhàn hạ về phía trước, lộ ra thong thả mà khí chất phi phàm.
Vô Thiên vốn không ưa người này, cười rằn: "Ha hả, là ngươi tự tìm c·ái c·hết cũng đừng trách ta độc ác. Nhạo báng, xem thường, khi dễ Đường Chủ Ngoại Phủ mỗi một tội đều đáng muôn c·hết, người đâu, bắt giữ hắn lại cho ta !"
Hồ Anh vội vàng từ đám đông chui ra, ôm quyền cầu khẩn: "Vô Thiên Đường Chủ bớt giận, hắn là bằng hữu của ta, ta biết hắn bình thường không như thế này, hôm nay là ăn nhầm phải thuốc nên mới cư xử như vậy. Đường Chủ lòng dạ cao rộng, mắt cao hơn người, cũng xin đừng chấp nhặt với tiểu nhân."
Vô Thiên Đường Chủ cười lạnh, hắn lại quan tâm người này thế nào sao, chỉ cần có thể cầm xuống thiếu niên mặt sẹo này, liền nói rõ hắn phi thường quyền uy, dù cho có Chưởng Quản ở đây cũng không thay đổi được.
Không đặt bất luận kẻ nào vào mắt, không chịu cúi đầu với ai, để cho mỗi một người dân đều ghi tạc nỗi sợ trong lòng, mới là kết quả hắn muốn.
Thiếu niên mặt sẹo bước đi nhàn hạ đến gần đoàn cổ kiệu, Dị Thương Yêu Quân bỗng nhiên có động tác lạ, hắn từ trên lưng toạ kỵ Hoang Thú bước xuống mà khom người hành lễ:
"Bái kiến Chưởng Quản đại nhân !"
Vốn dĩ còn đang mặt trái mặt phải Vô Thiên, nghe xong giật mình, mà đám đông đứng xem lại trố mắt mà nhìn.
Đây rốt cuộc là có chuyện gì ?
Ngay cả Hồ Anh cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cái miệng há rộng đến nỗi sắp chạm tới đất.
Thiếu niên mặt sẹo mỉm cười: "Dị lão không cần đa lễ."
Vô Thiên Đường Chủ kinh hô: "Dị Thương Yêu Quân là lầm lẫn ? Chưởng Quản không thể là hắn."
Sợ không đủ thuyết phục, hắn nói tiếp: "Chưởng Quản có mái tóc trắng, gương mặt dùng bốn chữ tuyệt sắc yêu nghiệt để hình dung, đủ hoạ loạn nữ tử thiên hạ. Hắn tu vi chỉ Yêu Thú, còn là Bán Yêu huyết mạch, tục danh Nhất Dạ Thiên Thu. Mà không phải là một tên Hồ tộc tu sĩ . . ."
Cứ mỗi một lần Vô Thiên miêu tả, thiếu niên mặt sẹo lại biến hoá một bộ phận, thẳng đến biến thành một người khác.
Một loại khí chất thuộc về nhất đẳng tồn tại hiện hữu trên thân người này, để cho toàn bộ đám đông đều nín thở ngưng nhìn. Mà toàn bộ nữ tử đều lộ ra say mê thần sắc, giống như người kia có một cỗ hấp lực khó tả.
Thậm chí nam tử cũng điêu đứng, khó kiềm chế bản thân.
Da trắng như nhuận ngọc, bạch bào khoác ngang vai, dáng tựa trích tiên, ánh mắt hơn sao trời.
"Đường Chủ là đang nói về ta sao ?" Nhất Dạ Thiên Thu nhìn về Vô Thiên mà cười.
Rõ ràng, chân diện mục của hắn đã hoàn toàn biến đổi theo lời của Vô Thiên Đường Chủ, đây là một loại cảm giác khó tả, khó phân thật hư, dù cho tu vi cấp Yêu Tướng như Vô Thiên đều không thể phân biệt.
Hắn không biết, Nhất Dạ Thiên Thu sử dụng bí thuật dịch dung thuộc về nhất đẳng tồn tại < Thất Thập Nhị Thiên Hình > với tu vi Yêu Tinh hiện tại, một khi dịch dung, chỉ có cấp Yêu Quân mới nhìn ra hư thực trong đó.
Đây là lý do Dị Thương Yêu Quân lập tức xuống ngựa khom người hành lễ.
"Bái kiến Chưởng Quản đại nhân !"
Toàn bộ đoàn cổ kiệu, bao quát năm vị Luyện Dược Sư, Thập Bát La Hán, Tam Thập Tam Phu đều khom người hành lễ.
Đám đông cũng kịp phản ứng, trong lòng không khỏi run lên, quỳ một chân đồng bái.
Dù sao, Chưởng Quản thân phận này một chân đạp xuống cũng đủ rung động Ngoại Phủ.
"Đều được rồi, không cần đa lễ." Nhất Dạ Thiên Thu cười nói.
Mà Vô Thiên Đường Chủ lại kinh hô: "Không thể nào, không thể nào như vậy. Các ngươi là đang đồng loã lừa gạt ta, căn bản không có cái gì Chưởng Quản, mọi người đừng để hắn lừa. Dị Thương lão già, ngươi rốt cuộc có âm mưu gì, muốn làm loạn nơi Ngoại Phủ sao ? Hội Trưởng đại nhân thiên vị Nội Phủ đã đành, chúng ta Ngoại Phủ cũng an phận ở nơi hoang dã này, các ngươi người Nội Phủ lại còn đánh chủ ý về nơi này. Hừ, trong mắt ngươi Ngoại Phủ thật không người ?"
Dị Thương Yêu Quân sắc mặt âm trầm, đứng thẳng người nhìn chằm chằm Vô Thiên, nói: "Ngươi dám lặp lại một lần nữa ? Đã ngươi không cần mặt mũi thích làm náo động, lão phu cũng không cần cho ngươi mặt mũi. Ngươi nói Hội Trưởng đại nhân là thiên vị Nội Phủ, ghét bỏ Ngoại Phủ sao ? Ngươi là cho rằng Hội Trưởng đại nhân không công bằng, là người thế nào ? Tốt nhất đừng để hắn nghe được, bằng không Vô tộc các ngươi cũng biến mất."
"Ha hả ! Làm sao, ta nói không đúng sao ? Ta cực khổ nhiều năm công lao ở Ngoại Phủ như vậy, rốt cuộc được cái gì sao ? Ta ưa thích đấu đá gây nhiễu loạn thị phi sao ? Tất cả là do hắn thiên vị, bằng không tài nguyên nơi này cũng không bị đám người Nội Phủ các ngươi cắt xén, Ngoại Phủ cũng không bị hậu bối trong Nội Phủ gièm pha. Ngươi nhìn, ngoài Phủ Trưởng cấp Yêu Quân toạ trấn nơi này, còn có vị Yêu Quân nào nguyện ý đến nơi hoang dã này sao ?" Vô Thiên như điên loạn nói ra.
"Nhìn cái gì nhìn ! Cút hết cho ta." Hắn quát lớn một tiếng, âm ba lấy hắn làm trung tâm, một vòng quét toàn sân.
Một khi âm ba chạm phải đám người, bằng trạng thái phẫn nộ của Vô Thiên, chính là một kích toàn lực của Yêu Tướng, tu sĩ cấp Tiểu Yêu đều sẽ khó chịu đựng.
"Hừ ! Lại dùng Sư Tử Hống ! Vô Thiên ngươi quá phận." Dị Thương Yêu Quân phẫn nộ quát lớn.
Hai mắt hắn bộc phát tinh mang đầu tóc dựng ngược, quang mang sáng lạn màu xanh biếc từ trong mắt bùng lên, tinh thần lực như hải dương tại bốn phương kết thành màn chắn, màn chắn lấy tốc độ như tia chớp từ bốn phương tám hướng tụ lại bao bọc Vô Thiên.
Nhìn từ xa, màn chắn giống như chuông lớn.
Sư Tử Hống âm lực giống như đụng phải miếng thiết, phản lại âm ba, đánh cho Vô Thiên thất khiếu chảy máu, b·ất t·ỉnh tại chỗ.
Yêu Quân cùng Yêu Tướng, mặc dù đều là Thượng Yêu Cảnh, nhưng lại như trời và đất, chênh lệch không chỉ một đoạn.
Dù Vô Thiên là Bán Bộ Yêu Quân cường giả như vậy, nhưng đứng trước tu vi trung kỳ Yêu Quân đều không có sức hoàn thủ.
Sau đó đám đông trong thổn thức cùng kinh ngạc mà giải tán, mà Vô Thiên thì hai mắt nhắm nghiền ngã xuống tại chỗ.
Tin tức này sau đó lấy tốc độ như sao xẹt truyền khắp Tam Giác Chi Địa, cường giả cấp Yêu Quân một lần nữa cho thấy địa vị cùng quyền lực của mình.
Thứ đọng lại trong lòng bọn hắn, chính là cường giả vi tôn, khiến cho tu sĩ càng có khát vọng hướng lên cao hơn mà tu luyện.
...
____
Hết chương.
~Mạnh.