Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 94: Đàm Đạo




Chương 94: Đàm Đạo

Tin tức lan khắp Tam Giác Chi Địa, lấy nhiều loại tư thái cùng hình thức truyền tai nhau.

Có nói, Vô Thiên Đường Chủ vì xúc phạm Chưởng Quản đại nhân, bị vị Chưởng Quản mới đến này dạy dỗ một phen, đều thổi đến Chưởng Quản đạt đến Yêu Quân cấp cường giả.

Có nói, vì để lấy lòng Chưởng Quản, Dị Thương Yêu Quân không ngần ngại xuống tay với Vô Thiên Đường Chủ, tại chỗ phế đi.

Cũng có như, Vô Thiên Đường Chủ vì muốn lập uy, nhưng lại không thành, cuối cùng phản trắc mà gặp phải kết quả như vậy.

Càng có nhiều lời đồn thổi thêu dệt dữ dội mà ngay cả người trong cuộc đều không biết . . .

Chiều cùng ngày hôm đó, khắp Tam Giác Chi Địa đều là một mảnh xôn xao, nhưng chung quy đều có cái nhìn mới về vị Chưởng Quản mới đến.

Khó chơi !

Không nói chuyện gì khác, chỉ đơn giản có thể để một vị cường giả tu vi trung kỳ Yêu Quân vì mình làm việc liền đã đủ thể hiện phân lượng của vị Chưởng Quản này.

Đến tận bây giờ, đối với hai chữ Chưởng Quản, đám người mới bắt đầu sinh ra ý ngại, mà không giống với lúc trước một dạng hời hợt, tò mò.

Ngoại Phủ, là nơi khó giữ bình tĩnh nhất !

Dù sao Vô Thiên cũng là Hình Đường Đường Chủ, có thể nói là người quyền lực nhất bấy giờ ở Ngoại Phủ, chỉ dưới Phủ Trưởng.

Trong địa lao Hình Đường.

Tại một buồng giam riêng biệt, có chút dễ coi cùng sạch sẽ hơn đại đa số buồng giam khác, ở đây chỉ có một người nữ tử, nàng chính là Liễm Hi.

Liễm Hi bằng vào thế lực phía sau của mình, thông qua giám ngục mà hay tin, nàng cười như điên, không chút nào e ngại kẻ khác biết, giống như muốn để cả thiên hạ biết nàng trào phúng chuyện này ra sao.

Nàng nói: "Làm sao, yến tiệc họp mặt, cái gì là kẻ quyền lực nhất, cái gì là người quản lý tạm thời của Ngoại Phủ. Bổn tiểu thư không phải đều nói rồi, các ngươi đều không phải thứ gì khi Chưởng Quản đại nhân đến sao ?"

"Hiện tại tin ? Ha hả, lão thất phu, lão động vật Vô Thiên còn đang hôn mê b·ất t·ỉnh a. Thậm chí tỉnh rồi cũng không dám đi ra đi, vì sao, vì không còn mặt mũi a ! Ha ha ha."

Nàng vừa nói xong, một thanh âm trầm ổn vang lên: "Hi nhi, không được bất kính !"



Liễm Hi nghe giọng nói quen thuộc, không khỏi nhìn qua, vui mừng hô: "Cha, người đến đón ta ?"

Liễm Lăng, Dược Đường Đường Chủ, hắn đối với giám ngục ra lệnh, buồng giam liền được mở ra, giải phóng Liễm Hi.

Liễm Hi làm sao không vui mừng, ríu rít: "Cha, ngươi rốt cuộc đến. Lão động vật kia cuối cùng cũng thả người đi, là hắn cho người mời ngươi đến thả ta sao ?"

Liễm Lăng lắc đầu, giọng trầm tư: "Là ta cầu Chưởng Quản đại nhân."

Liễm Hi ngạc nhiên, cũng vội cười: "Hảo a, như vậy càng tốt không phải sao ? Sau này có Chưởng Quản đại nhân ở đây, ta xem lão động vật kia làm sao khó dễ phụ tử chúng ta."

Liễm Lăng thấy nhi nữ vô tư như vậy, cũng không muốn phá hỏng tâm trạng, nhưng sâu trong ánh mắt của hắn, ngoài sự nhu hoà còn có nặng trĩu tâm tư.

Trước đó lát lâu, Chưởng Quản Phủ.

Trong phủ, hoa viên tú lệ, thuộc hàng bậc nhất trong Ngoại Phủ. So sánh một chút, Không Hoa Viên của Vô Thiên đều không thể so được, đủ hiểu nó mỹ lệ ra sao.

Sau khi đến Chưởng Quản Phủ, thứ Nhất Dạ Thiên Thu làm đầu tiên chính là tẩy trần một phen.

Tẩy trần, buộc tóc, đốt hương, nhã nhặn mà sạch sẽ. Vận lên mình một bộ tươm tất áo xanh, lưng đeo đai bích, đầu cột ngọc quang.

Hắn sải chân đi về hậu phủ, nơi này có một toà cung đình nhỏ được xây giữa hồ, trên mặt hồ nổi đầy mỹ lệ hoa đăng, cùng hoa sen thất sắc, chỉ dùng hai từ mỹ lệ cũng không đủ để hình dung.

Giữa đình, ngồi đó một vị đầu tóc râm bụt lão giả, khuôn mặt mỉm cười hiền hoà, tràn đầy chính khí.

"Chưởng Quản đại nhân có đánh giá gì về nơi này ?" Dị Thương Yêu Quân nhìn từ xa đi đến Nhất Dạ Thiên Thu mà hỏi.

Nhất Dạ Thiên Thu ngồi vào bàn ngọc, nói: "Dị lão gọi ta Nhất Dạ là được."

Tiếp đó hắn nhìn một chút cảnh vật xung quanh, nói: "Mỹ như tiên thiên !"

Dị Thương Yêu Quân lộ ra thưởng thức, gật đầu: "Hảo, mỹ như tiên thiên, Nhất Dạ có điều không biết, nơi này nghe nói lúc trước là một cái Linh Tuyền Ao, lại bị Luyện Dược Sư Công Hội trưng dụng, xây làm Chưởng Quản Phủ."



"Linh Tuyền Ao này rất lớn, lại vô duyên vô cớ rút lại phạm vi, trong một đêm hụt đi nước rất nhiều, đến hiện tại chỉ còn bấy nhiêu đây a. Nhưng luận mức độ thuần khiết, so với lúc trước còn cao hơn mấy cấp độ."

"Mà vùng đại địa bị nước rút khô kia, bây giờ làm nền móng cho Chưởng Quản Phủ, dẫn đến trồng trọt linh dược, linh thảo đều việc ít lợi to, tươi tốt vô cùng."

Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Linh Tuyền Ao ? Ta là thấy đây chỉ là hồ nước thông thường a."

Dị Thương Yêu Quân cười khổ: "Đó là lý do ta nói nghe đồn, hẳn cũng chỉ là tin đồn a. Nếu nó thật có như vậy, sớm đã bị Phù Ma lão già kia chiếm mất, nào đến lượt ngươi."

Nhất Dạ Thiên Thu nghĩ đến cái gì, nói: "Phủ Trưởng đại nhân ?"

Dị Thương Yêu Quân gật đầu: "Phù Ma Yêu Quân là một trong những vị có tuổi tác lớn nhất ở Luyện Dược Sư Công Hội, tu vi đã đạt đến hậu kỳ Yêu Quân, so với ta còn lợi hại hơn nhiều lắm."

"Dị lão có biết hắn bây giờ ở đâu sao ?"

Dị Thương Yêu Quân lắc đầu: "Hắn là một cái lão gia hoả khó hiểu. Trên đời này hắn ưa thích nhất chính là luyện đan, vì luyện đan hắn thậm chí có thể bán đi tính mạng. Tại nơi Ngoại Phủ này, Luyện Dược Sư rất ít, nhưng nếu có đều bái hắn làm sư, theo hắn học đạo, bọn hắn đều bị coi là Dị Nhân."

Phải biết, trước khi đến Ngoại Phủ, Nhất Dạ Thiên Thu được Lộc Hứa Tiên dặn dò kĩ lưỡng, lại sai phái Tam Thập Tam Phu, Thập Bát La Hán loại này khoa trương rầm rộ hộ tống đến Ngoại Phủ. Mục đích chính là để mấy tên Dị Nhân ở Ngoại Phủ này biết rõ, Nhất Dạ Thiên Thu được Hội Trưởng xem trọng ra sao.

Theo lời hắn, là để cho đám Dị Nhân này biết, mà không phải để Vô Thiên mấy vị Đường Chủ kia biết. Đủ thấy mấy vị Dị Nhân lợi hại ra sao !

"So với mấy vị Đường Chủ còn lợi hại hơn ?" Nhất Dạ Thiên Thu hai đầu lông mày xoắn lại.

"Về công, Đường Chủ chỉ dưới Chưởng Quản cùng Phủ Trưởng, cho nên theo lý thuyết tiếng nói của Đường Chủ đương nhiên quyền lực hơn. Thế nhưng về tư, Dị Nhân lại có quyền hơn, ngay cả Đường Chủ cũng không dám nói trái phải bọn hắn."

Sợ đối phương không rõ, hắn nói tiếp: "Phù Ma lão đầu là một kẻ lập dị, lại rất bao che dung túng thuộc hạ đồ đệ, cho nên vô hình chung tạo nên một đám đồ đệ ngang ngược, kiêu ngạo. Có Phù Ma chống lưng, đám Dị Nhân đó hoàn toàn không đem nhân vật như Đường Chủ để vào mắt, may mắn bọn hắn cũng chỉ ở núi cao tu luyện, không màn thế tục, đây là nguyên nhân Đường Chủ nắm toàn bộ lợi ích ở Ngoại Phủ, rất ít có xung đột."

Dị Thương Yêu Quân giọng nói bỗng nhiên trầm xuống, lộ ra lo lắng: "Cho nên Nhất Dạ a, ta là rất lo lắng đám người đó gây khó dễ cho ngươi. Ngươi thật sự có nắm chắc sao ? Tiếp đến dự tính là gì ? Nếu không ta ở đây toạ trấn một thời gian, đợi đến thế cục ổn định rồi lại đi, dù sao ta cũng là Yêu Quân cường giả. Đừng nói Đường Chủ hay đám Dị Nhân kia, ngay cả Phù Ma lão đầu cũng không dám quá mức đắc tội ta a."

Nói đến đây, hắn có một loại tự hào khó nói.

Nhất Dạ Thiên Thu từ đầu đến cuối lắng nghe, phẩm uống từng chút một Mai Khôi Lộ, thứ rượu được chế ra bằng cách ủ những giọt sương sớm trên linh dược cấp cao, sau được trưng cất cùng thượng hạng hoa quả, uống vào không những ngưng tĩnh tinh thần, còn thư giãn đầu óc, dễ dàng nhập đạo.

Hắn đặt chum rượu xuống bàn ngọc, mỉm cười nói: "Ta vốn dĩ là một tên Tiểu Yêu, không nghĩ đến kết giao bằng hữu được cùng Dị lão, phần tình nghĩa này Nhất Dạ xin nhận. Nhưng lão nhân gia ngươi không thể ở lại nơi này."

Hắn xếp trên bàn ba ly rượu ngọc, nói:



"Thứ nhất, Tam Giác Chi Địa đặt ra quy củ, quy củ này do tam đại tộc cùng Luyện Dược Sư Công Hội cùng một chỗ ký xuống hiệp ước, sẽ không có vị thứ năm Yêu Quân được phép toạ trấn vùng này. Ngươi như ở lại, đây là làm trái quy củ, nói Luyện Dược Sư Công Hội làm trái cũng không sai, lúc kia tam đại tộc sai phái cường giả đến chúng ta cũng không trị nổi."

"Lão nhân gia ngươi quên rồi sao, đệ nhất cường giả của công hội ta là Hội Trưởng đại nhân, thuộc về đại viên mãn đỉnh phong Yêu Quân. Nhưng Hổ tộc lão tổ Hổ Tâm, là một vị Bán Bộ Yêu Vương, chênh lệch trong đó đâu phải một hai."

"Thứ hai, như ngươi một mực ở đây, mọi thứ vẫn sẽ ổn định. Nhưng ngươi sẽ ở đây mãi được sao ? Còn có thứ khác cần ngươi đây, một khi ngươi đi mọi thứ nơi này sẽ dở lở. Ngươi càng ở đây dài lâu, càng chứng tỏ Nhất Dạ ta không có sức tự vệ, một khi ngươi đi ngày kia, ta liền trở thành con mồi trên thớt. Ngươi đi sớm, mới cho người khác thấy ta càng bí ẩn cùng khó chơi."

"Thứ ba, ta muốn bằng thực lực của mình, bình định Tam Giác Chi Địa, không có cường giả bên thân như vậy, ngược lại là một cơ hội tốt để ta cọ rửa."

Dị Thương Yêu Quân không phẩm rượu ngon, sắc mặt nghiêm túc, khi thì căng cứng, khi thì thả lỏng. Càng nghe càng si mê, giống như đang được giảng pháp, trong mắt hắn vị thiếu niên này không phải một tên mười mấy tuổi Tiểu Yêu, mà là một vị lão giả sống rất rất lâu, tắm trong tuế nguyệt t·ang t·hương.

Dị Thương Yêu Quân hồi lâu tỉnh lại, cười khổ: "Nhất Dạ lo xa nghĩ rộng, Dị Thương hoàn toàn bái phục. Cách cục tiểu hữu ngươi nhìn được, so với lão phu đều xa xa rộng hơn, bái phục a."

"Như vậy lão phu cũng không còn gì lo lắng, nhưng ngươi phải nhớ, chỉ cần ngươi muốn, một đạo truyền tin quang phù đưa đi, ta sẽ thu xếp hết thảy đến trợ giúp."

Nói xong, Dị Thương Yêu Quân uống cạn một ly Mai Khôi Lộ, rượu cay xè mà thấm từng chút một, không khiến người ta say, mà càng thêm thanh tĩnh.

Sau đó Dị Thương Yêu Quân đứng dậy cáo từ rời đi, hắn thông qua Ngoại Phủ truyền tống trận, liên tiếp nhảy ba bốn lần địa phận, rốt cuộc trong đêm trở về Nội Phủ phục mệnh.

Đây là cách nhanh nhất có thể, sở dĩ Nhất Dạ Thiên Thu chậm chạp nửa ngày, là bởi vì phải đi đường bộ, gióng chóng khua chiên, phô trương thanh thế.

Đợi đến Dị Thương Yêu Quân rời đi một nén hương, một đạo thân ảnh đi vào trong đình, là một vị trung niên nam tử. Hắn khom người hành lễ: "Bái kiến Chưởng Quản đại nhân !"

Người này không phải ai khác, chính là Liễm Lăng, phụ thân Liễm Hi.

Chỉ thấy không lâu sau đó, Liễm Lăng mặt mài sáng lạn bước ra từ Chưởng Quản Phủ, đi về hướng địa lao của Hình Đường cứu ra con gái hắn Liễm Hi.

. . .

_____

Hết chương.

Rảnh tay mới có thể viết một chút, Mạnh ta còn bận vài thứ cá nhân, mong độc giả thông cảm a.

~Mạnh.