Chương 92: Vô Thiên Thủ Đoạn
Vô Thiên nhìn về càng ngày càng đến gần đoàn cổ kiệu, trong lòng căng thẳng như dây đàn. Hắn lúc này có hai lựa chọn mang tính quyết định sẽ ảnh hưởng rất lớn tới hắn.
Thứ nhất, người trong kiệu là Chưởng Quản như lời đồn, tu vi theo Nội Phủ đưa tin tới là không cao, chỉ mới Tiểu Yêu Cảnh, là hậu bối không đáng cân nhắc.
Thứ hai, người trong kiệu là một vị đại nhân vật, nếu hắn dám xem nhẹ đắc tội, sợ rằng thân phận Hình Đường Đường Chủ của hắn cũng theo đó bay đi.
Hắn bâng khuân, bởi vì thực tế, Tam Thập Tam Phu từ trước đến nay chỉ nâng đại nhân vật, là thứ mà dù cho nhân vật như Chưởng Quản cũng không có tư cách thượng toạ.
Hắn dám khinh nhẹ Chưởng Quản, nhưng nếu lỡ trong cổ kiệu là một vị đại nhân vật đây ?
Hắn nhanh chóng suy nghĩ ra biện pháp, dùng tinh thần lực truyền âm cho thân tín, xong chân thân lui về phía sau.
Dị Thương Yêu Quân là cấp Yêu Quân tồn tại, so với Vô Thiên cao hơn một cảnh giới, nhưng luận thân phận, Vô Thiên lại thắng qua Dị Thương Yêu Quân. Một cái là Luyện Dược Sư Nội Phủ, một cái là Đường Chủ Ngoại Phủ, đong qua đếm lại, liền xem như ngang hàng, không cần tiến đến gặp mặt cho phải nghĩa.
Nhưng Chưởng Quản, là cao hơn so với thân phận của Vô Thiên, theo lẽ bài thì hắn phải tiến đến hành lễ, nhưng hắn ghét còn không kịp, làm sao lại chủ động hạ mình.
Đây là lý do hắn để người của mình trước tiên làm việc, nếu như trong cổ kiệu là đại nhân vật nào đó, hắn lại tiến lên hành lễ cũng không muộn.
"Leng keng."
Đoàn cổ kiệu tại phía nam thị trấn dừng lại, đây là vì không gian lối vào không cho phép bọn hắn tiếp tục tiến bước.
Một vị thiếu niên từ đám đông bước lên, không phải Vô Ung thì là ai, hắn tu vi đạt đến Yêu Quái cảnh, là cháu trai của Vô Thiên.
"Bái kiến Chưởng Quản đại nhân ! Tiểu Yêu là cháu trai của Vô Thiên Đường Chủ, phụng ngoại công chi lệnh đến đây đón mời đại nhân đi vào Ngoại Phủ." Vô Ung cung cung kính kính khom người hành lễ.
Tĩnh lặng.
Toàn trường tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi trên mặt đất.
Đoàn cổ kiệu vẫn đứng tại đó, nhưng không một ai trả lời hắn, điều này khiến cho một kẻ vốn dĩ mắt cao hơn đầu như Vô Ung sắc mặt trầm như nước, nhưng vẫn phải nhịn xuống một hơi.
Dị Thương Yêu Quân khuôn mặt ngẩng cao, hoàn toàn không đem Vô Ung để vào mắt, hắn không vui nói: "Đại nhân vật giá lâm, nên có kẻ đủ lớn tiếp đãi, Ngoại Phủ người thật sự không có ai sao ?"
Vô Ung lập tức mỉm cười ôm quyền, nói: "Dị Thương Yêu Quân có chỗ không biết, bởi vì Chưởng Quản đại nhân đến quá đột ngột, đừng nói là Ngoại Phủ, cho dù Tam Giác Chi Địa các tộc đều không hay."
Nói đến đây, hắn nhìn về một phía trong đám đông, hỏi: "Người trong tam đại tộc có ở đây sao ? Có thể bước ra xác minh cho Vô mỗ một chút ?"
Chỉ gặp một người thiếu niên bước ra, gương mặt bình bình, là Lang tộc tu sĩ tu vi Yêu Tinh cấp, hắn nói: "Ung thiếu gia, ta thuộc Lang tộc."
"Huynh đài ngươi thuộc một trong tam đại tộc, như vậy có nắm thông tin về việc này không ?" Vô Ung nói.
Thiếu niên kia thần sắc lộ ra mờ mịt, ngại ngùng gãi đầu nói: "Thứ lỗi, ta thật không biết, chỉ là đi ngang nghe được tin này ở Vô Tự Trấn, mới tò mò đến cổng nam này xem."
Vô Ung gật đầu, lại từ trong đám đông tìm ra vài người thuộc tam đại tộc hỏi chuyện, nhưng chung quy đều chỉ có một kết quả.
Không biết !
Có thể đám người tam đại tộc này là hắn sắp xếp từ trước, cũng có thể bởi vì muốn tạo dựng quan hệ với Vô Ung mà họ giúp.
Phải biết, dù sao Vô Ung là cháu trai Vô Thiên, vị Đường Chủ quyền lực nhất Ngoại Phủ.
. . .
Quay ngược lại mười lăm phút trước.
Khi mà đoàn cổ kiệu còn chưa xuất hiện ở cổng phía nam, tại trong đám đông chen chúc kia, có một đạo thân ảnh nam tử, khuôn mặt hắn có một vết sẹo nhỏ, không chút nổi bật, thuộc về ném trong đám người cũng không ai thèm để ý.
Nếu như nhớ rõ, hắn chính là một trong hai người gièm pha Vô Thiên, là người lên tiếng kêu im lặng tránh cho Vô Thiên nghe thấy.
Nhìn xem Vô Ung kêu hết một đám tam đại tộc tu sĩ bước ra xác minh xong, hắn thấp giọng nói với người bên cạnh: "Ngươi nhìn, một bên là phe Vô Thiên Đường Chủ, một bên là phe Chưởng Quản đại nhân. Trong tộc ngươi đại nhân vật căn dặn đến đây mục đích chủ yếu là gì ?"
Người cạnh bên nói: "Đương nhiên là nhìn một chút Chưởng Quản đại nhân là vị nào, nếu có thể thuận tiện ôm lấy bắp đùi hắn thì tương lai sẽ rộng mở biết bao nhiêu a !"
"Mấy người đứng ra xác minh kia cũng là tam đại tộc tu sĩ sao ? Vì sao bọn hắn lại đứng về phe Vô Thiên Đường Chủ đây ?" Người mặt sẹo hỏi.
"Làm sao, ta cũng thật không hiểu, nhưng ta tin tưởng người của tam đại tộc đến đây chủ yếu là muốn xây dựng quan hệ cùng Chưởng Quản mới tới. Về phần tại sao bọn hắn lại giúp Vô Ung thiếu gia thì khó nói, hẳn là đang cố gắng tạo quan hệ đi." Người bên cạnh nói.
"A, ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì !" Bỗng nhiên hắn thấy người mặt sẹo nhìn mình mỉm cười.
Người mặt sẹo vẻ mặt lộ ra tiếu dung, nói: "Đây là lúc Chưởng Quản cần người có tác dụng a !"
Người bên cạnh giật mình: "Đúng a, làm sao ta không nghĩ tới, bọn hắn vậy mà đi lấy lòng Vô Ung thiếu gia, đây không phải là cơ hội tuyệt hảo để ta lấy lòng Chưởng Quản đại nhân ?"
"Đúng, ngươi cũng không cần sợ, chỉ cần ngươi làm đủ tốt, Chưởng Quản đại nhân không chừng thật thưởng thức, lúc kia nhiều người trong tam đại tộc càng tranh nhau giúp vị đó cũng không chừng. Nhưng chung quy, người đầu tiên phá tình thế bế tắc này mới là đáng quý nhất." Người mặt sẹo nói.
Sau đó, người bên cạnh nhìn về Vô Ung chuẩn bị ngưng hỏi, vội vàng hô to lên: "Ung thiếu, ta cũng là người trong tam đại tộc."
Vô Ung quay đầu nhìn lại, cười nói: "Ngươi cũng muốn giúp ta xác minh ?"
Người bên cạnh kia gật đầu: "Đúng, ta là Hồ Anh thuộc Hồ tộc, ta muốn xác minh lại, tộc ta từ cách đây nửa ngày thời gian, liền đã biết Chưởng Quản đại nhân bước vào Tam Giác Chi Địa."
Nghe xong, đám người không khỏi nhạc nhiên nhìn về Hồ Anh, mà Vô Ung thì so với người khác càng kinh ngạc.
Hắn trầm giọng nói: "Ăn có thể ăn bậy, nói chớ được nói bậy. Hồ huynh đệ, ngươi đây là làm loạn ?"
Hồ Anh cười nói: "Làm loạn gì a, ta chỉ là xác minh, lúc kia khắp Tam Giác Chi Địa truyền tin quang phù lấy mắt thường cũng thấy bay vèo vèo tứ phía. Ta tin tưởng không chỉ Hồ tộc, còn lại hai tộc khác cũng biết, mà cường đại như Ngoại Phủ, hẳn là nên biết sớm nhất."
Ngay tại Vô Ung vẻ mặt phẫn nộ muốn nói, bỗng nhiên Dị Thương Yêu Quân cười phá lên: "Hồ Anh sao, tên hay a. Ngươi nói từng chữ là thật ?"
Hồ Anh thấy rốt cuộc phe Chưởng Quản quan tâm đến, nghĩ là cơ hội đến, vội nói: "Ta nào dám lừa dối Dị Thương Yêu Quân đại nhân, lão nhân gia ngài có nhớ qua ta còn từng đến bên cạnh đoàn cổ kiệu bắt chuyện sao ? Chính lão nhân gia ngài đã nói chúng ta biết Chưởng Quản đại nhân đến đây."
Dị Thương Yêu Quân cười nói: "Tốt, Chưởng Quản đại nhân hiểu được tâm tư muốn giúp của ngươi, Chưởng Quản đại nhân cho phép Hồ tộc có thể một lần diện kiến."
Hồ Anh nghe xong xuôi, vẻ mặt lộ ra khó tin, vừa sợ mà vừa mừng không thôi.
"Chưởng Quản đại nhân truyền xuống ý tứ, ngươi trước đến biệt viên của Chưởng Quản Phủ ở tạm, truyền tin quang phù cho Hồ tộc cường giả đến đây bái kiến, đợi đến xong xuôi lại dẫn ngươi theo về tộc. Đây đã là ngài nhân từ, lo nghĩ đến tính mạng an nguy của ngươi a." Dị Thương Yêu Quân nghiêm nghị nói.
Hồ Anh vẻ mặt xúc động, nói: "Đa tạ Chưởng Quản đại nhân."
Vô Ung mặt đen như lọ nồi, không cam lòng nói: "Dị Thương Yêu Quân chớ bị hắn lừa, đây là lời từ một phía, làm sao đáng tin đây."
Dị Thương Yêu Quân hai mắt híp lại, nói: "Lời một phía ?"
Hắn dừng một chút, nhìn toàn trường, nói: "Ở đây còn có người của tam đại tộc xác minh được sao ?"
"Có tại hạ."
"Có ta."
"Có."
. . .
Ước chừng hai mươi mấy người liên tiếp lên tiếng, thậm chí trong đó còn có vài người trước đó xác minh nói tốt cho Vô Ung.
Dị Thương Yêu Quân vuốt vuốt chòm râu dài, nói: "Ung thiếu, ngươi còn gì để nói."
Ngay lúc Vô Ung sắc mặt đỏ bừng, không biết phản ứng ra sao, bỗng nhiên một tiếng cười vang lên: "Ha hả, Dị Thương Yêu Quân từ xa quang lâm đến đây, bổn Đường Chủ chậm trễ tiếp đón, còn xin nhiều thứ lỗi a."
Chỉ thấy Vô Thiên Đường Chủ không biết từ lúc nào đứng tại phái sau Vô Ung, đặt bàn tay lên vai hắn, ý bảo lui lại.
Vô Ung hổ thẹn lui về, Vô Thiên thong dong bước tiến cùng Dị Thương Yêu Quân đối mặt.
"Tham kiến Chưởng Quản đại nhân !"
Vô Thiên nhẹ nhàng hành lễ.
Chỉ là một lễ này, như có như không, không có nửa phần kính trọng mà chỉ là qua loa một chút.
"Vô Thiên !" Dị Thương Yêu Quân nổi giận.
"Bổn Đường Chủ hành lễ là hướng Chưởng Quản đại nhân đi, Dị Thương Yêu Quân ngài vì sao thất thố như vậy ?" Vô Thiên cười nói.
"Hừ, quả nhiên là một con chuột nhỏ, chỉ có thể trốn trong cổ kiệu. Nếu như ngươi không dám ra, cũng liền vĩnh viễn đừng ra." Hắn nghĩ trong lòng.
Dị Thương Yêu Quân một lần tiếp một lần, thay mặt Chưởng Quản lên tiếng đã khiến hắn sinh ra hiềm nghi, vừa rồi hành lễ chính là một phép thử.
Hắn tin tưởng, cái gọi là Chưởng Quản chỉ là một tên Tiểu Yêu lông tơ chưa đủ.
Một cỗ tự tin tuyệt đối từ trong lòng Vô Thiên nở rộ, hắn thấy được một cái bù nhìn Chưởng Quản, thấy được bản thân sẽ nh·iếp chính, là người quản lý duy nhất ở Ngoại Phủ.
. . .
____
Hết chương.
~Mạnh.