Chương 76: Xu Cát Tị Hung
Hắc La Xà nhìn về phía Tổ Kỳ đại trận đám người, thấy được một đạo thân ảnh, ánh mắt nó đối với đạo thân ảnh này tràn đầy ghét bỏ.
Người này, không phải ai khác, chính là Tôn La.
Năm đó, Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu vị Hầu tộc lão tổ đích thân đến cổ động, ngạnh sinh sinh một quyền đấm c·hết Ma Vương, ngay cả Ma Hoàn cùng Ma Thạch cũng tan thành cát bụi.
Ma Vương, tuyệt đối là bá chủ tại cổ động này lúc kia, con Hắc La Xà này hẳn là tôi tớ của nó.
Nếu như Ma Vương không c·hết, nó sẽ không chật vật khốn khổ như vậy. Cho nên đối với dòng dõi huyết mạch của Hầu tộc Tôn gia, dù Tôn La có một tia mỏng manh huyết mạch của Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu mà thôi, nhưng cũng khiến nó nổi lên sát tâm.
. . .
Ma Hồng Hạc phụng mệnh Hắc La Xà, ngược theo đường mòn của cổ động đi về phương xa, muốn tìm Ngưu Ma Vương.
Bởi vì trứng này, là của Hắc La Xà cùng Ngưu Ma Vương sinh ra. Hắc La Xà là mẹ, Ngưu Ma Vương là cha.
Trên đường đi, Ma Hồng Hạc bị mai phục, trúng phải tơ máu, rơi xuống đất, toàn thân tím ngắt nằm yên bất động, dù cho tu vi của nó cũng là Yêu Tướng sơ kỳ.
. . .
Truyền tống xuống cổ hang động, có hết thảy hai mưoi mốt người, bao quát cả Nhất Dạ Thiên Thu cùng Tỳ Hưu.
Tất Lam dẫn đầu cả đoàn, cẩn thận dò la từng lối nhỏ, thần kinh căng thẳng tập trung đến hết mức. Ngược lại em trai hắn Tất Đông lại cố tạo ra không khí thoải mái, làm giảm áp lực cho cả đoàn, hiệu quả cũng có một hai, ai cũng có thể thấy.
Thế nhưng dưới động này, khắp nơi đều là Ma khí, rất khó chịu đối với Yêu tu, mà lại Ma vật đâu chỉ một con, may mắn nơi này là một góc tương đối ẩn khuất, nếu không bọn hắn đã tao ngộ bầy Ma Điểu đi ngang.
Tất Lam bỗng nói: "Chư vị khách nhân, Gió Lào Phương Đông chúng ta vô cùng hoan nghênh sự có mặt của các vị, thế nhưng nhiệm vụ của chúng ta đến đây là hết. Các vị có thể đường ai nấy đi, không chịu sự quản lý của chúng ta. Nhiệm vụ của đoàn ta chỉ là đưa các ngươi đến cổ hang động nơi này thôi a."
Tô Bính thấy sắc mặt khách nhân không tốt, nói thêm: "Đoàn trưởng nói không sai, các vị bình tĩnh, hắn cũng vì lo cho an nguy của các vị. Thật không giấu giếm, chúng ta là đi tìm kiếm linh thảo diệu dược cho hắn phục dụng, chỉ mong hắn thật sẽ có chuyển biến tốt, thậm chí phá cảnh, từ nơi tử địa rút chân về."
Tỳ Hưu chế giễu: "Hừ ! Đi cũng đã đi đến đây, các ngươi nếu cứ như vậy bỏ rơi mọi người, với mức độ nguy hiểm của nơi này, tất cả hẳn phải c·hết không nghi ngờ. Đến lúc đó, các ngươi độc chiếm bảo vật một mình sao ?"
"Chát !"
Một bàn tay tát vào mặt nàng.
Tất Lam không biết thương hoa tiếc ngọc, một tát vừa rồi là hắn đánh, lạnh như băng nói: "Nếu đoàn ta thật có ác tâm như vậy, tại các ngươi không đề phòng nhất liền đã âm thầm ra tay. Giết các ngươi, đoàn ta được lợi gì ?"
Nhất Dạ Thiên Thu đi đến khuyên ngăn: "Được rồi ! Hay là chờ mất thời gian ở đây, Tất Lam đoàn trưởng cũng không phải là đuổi khách, hắn chỉ đang trưng cầu ý kiến để tất cả hiểu rõ tình hình bây giờ. Tỳ Hưu cô nương cũng đừng mẫn cảm như vậy, ngươi càng nói thêm điều tiêu cực, thêu dệt câu chuyện, chỉ khiến ngươi càng bị người khác ghét bỏ."
"Ha hả ! Ghét bỏ ? Ta chưa từng cần lòng thương hại của các ngươi, hừ !" Tỳ Hưu cười lớn.
Nói xong nàng phủi tay rời đi.
Nhất Dạ Thiên Thu thấy trong tầm mắt, Tất Lam đi đến vỗ vai hắn: "Dạ huynh đệ, ngươi đối với chúng ta không chỉ là khách nhân, nếu không nhờ có huynh đệ ngươi, cũng không có chúng ta dưới này."
"Cho nên, nếu như có thể, chúng ta muốn mời huynh đệ đi theo, an toàn của ngươi cứ để chúng ta lo."
Phi Vũ đi đến, nhỏ giọng với Nhất Dạ Thiên Thu: "Dạ Không, ngươi tốt nên cẩn thận với nữ nhân Tỳ Hưu kia, ta là Yêu Thú Sư, có thể cảm ứng được xu cát tỵ hung, cũng như tâm tính của Yêu tu một cách rõ ràng nhất. Ta là cảm ứng được đại hung, sát tâm kinh hoàng từ nàng đối với ngươi. Đúng, còn có Tất Lam đoàn trưởng, ngươi cũng bị nhắm đến."
Tất Lam cười nói: "Chúng ta năm lần bảy lượt dồn nàng vào bức đường cùng như vậy, nàng hận cũng là chuyện bình thường. Nhưng nàng chung quy chỉ là Yêu Quái sơ kỳ, không phải uy h·iếp đáng lo ngại."
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu nói: "Chưa chắc là Yêu Quái sơ kỳ !"
Tất Lam nghe vậy trau mày: "Lời này có ý gì ?"
"Nàng là Thị Huyết." Để lại một câu này, Nhất Dạ Thiên Thu rời đi, cùng theo phía sau hắn còn có Phi Vũ.
Riêng Tất Lam đoàn trưởng, gương mặt biểu cảm đặc sắc, trong tâm thì vô cùng kh·iếp sợ, bởi vì nếu như lời Nhất Dạ Thiên Thu là thật, Thị Huyết là nàng, vậy nàng chính là kẻ muốn g·iết hắn, Hắc Vân !
Ngẫm ngẫm, Nhất Dạ Thiên Thu chỉ là Yêu Thú tu vi, mà hắn Yêu Quái đại viên mãn đỉnh phong lại không có nửa phần cảm giác khác lạ, không khỏi sinh ra nghi ngờ, thậm chí có mấy phần không tin tưởng thiếu niên này, nhưng dù sao cũng không thể trắng trợn ngờ vực, vì vậy chỉ là gật đầu cho qua. Thấy Dạ Không cùng Phi Vũ quả quyết rời đi, hắn cũng không tiếp tục nhăn cụi, mà cho đoàn người tiếp tục tiến lên.
Cả đoàn hai mươi người hơn, cứ như vậy tách ra, nhiều người thành một nhóm nhỏ, thậm chí có độc lai độc hành đi một mình.
Giữa nơi hoang vắng như vậy, là một kiện sự tình vô cùng nguy hiểm !
. . .
Đi không được bao lâu, Phi Vũ nói: "Dạ Không, tại sao chúng ta không đi cùng Tất Lam đoàn trưởng ? Đi như vậy không phải an toàn hơn sao ?"
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "An toàn ? Ngươi chắc chứ ?"
Phi Vũ lộ ra khó hiểu: "Đương nhiên, không thể an toàn hơn !"
Nhất Dạ Thiên Thu lườm nói: "Như vậy ngươi còn đi theo ta làm gì ?"
Phi Vũ lắc đầu: "Không được, ta đã hứa sẽ bảo hộ ngươi khi vào đây, không thể mặc kệ ngươi đi một mình."
Nghe như vậy, Nhất Dạ Thiên Thu không khỏi cười to lên, không tiếp tục nói.
Hắn đường đường là Dược Vương, thậm chí bản lĩnh còn hơn như thế, chính là hiện tại Khấp Huyết Giới này đứng đầu nhất một vị Luyện Dược Sư, gọi hắn là Dược Tổ cũng không sai. Lịch duyệt không biết dày bao nhiêu, đi qua vô vàn động cổ tiền sử, so với cổ động đã được khai phá này khủng bố hơn bao nhiêu nghìn lần, làm sao lại thấy nguy hiểm.
Thứ có thể đe doạ hắn, chính là tu sĩ, là dã tâm cùng tham vọng.
Tỉ như Hắc Thiên cùng Hạo Thiên đám người kia, còn có thiếu phụ Hắc Vân đang đóng giả Tỳ Hưu, hay thậm chí là dong binh giả Gió Lào Phương Đông.
Động vào lợi ích, thông thường liền có mâu thuẫn!
Tại trận cơ thứ hai của truyền tống trận trong cổ động, sau khi tách khỏi dong binh đoàn, Nhất Dạ Thiên Thu hai người chọn thẳng một hướng mà đi.
Hướng đi từ chỗ trận cơ lúc đó có rất nhiều, ước chừng mấy chục lối, mỗi lối đi sâu hun hút, tương tự như nhau, đám người hầu như đều tách đi ra, không ai đi cùng ai, giống như đề phòng lẫn nhau.
Phi Vũ lên tiếng nói: "Dạ Không, ta cảm thấy con đường phía trước rất nguy hiểm. Nhưng trước mặt hai lối đi này, lại không phân biệt được lối nào là nguy hiểm !"
Đây là trực giác của Yêu Thú Sư.
"Tiểu hung hay đại hung ?" Nhất Dạ Thiên Thu nói.
"Là đại hung !" Phi Vũ ánh mắt thận trọng.
Nhất Dạ Thiên Thu trau mày, hắn biết rõ Phi tộc tính cảm ứng rất mạnh, đồng thời Phi Vũ cũng không phải dạng người tuỳ hứng nói bậy, cho nên rơi vào trầm tư.
"Ta cũng vô pháp nhìn rõ thực hư, chỉ có thể liều một bước mà đi. Lối bên phải dày đặc Ma khí, ta cảm thấy Ma tộc tu sĩ tại nơi này rất nhiều, mà nhiều như vậy hẳn là có thủ lĩnh bầy Ma. Lối bên trái lại tràn đầy chướng khí, u lãnh hàn khí các loại, tương đối yên tĩnh kì lạ." Nhất Dạ Thiên Thu nói.
"Cái gì ! Ngươi làm sao biết ?" Phi Vũ ánh mắt nghi ngờ.
Luận tu vi, hắn là Yêu Quái, tinh thần lực đạt đến cấp 15, so với đối phương cao hơn 4 cấp độ, vậy mà không kịp cảm ứng của đối phương, thử hỏi hắn có thể nào bình tĩnh.
"Ta có bí pháp riêng !"
"Tin ta không ? Đi lối này !"
Nhất Dạ Thiên Thu nói, chỉ tay về lối bên trái.
"Bên trái ? Cũng hợp lý, hẳn là tương đối an toàn." Phi Vũ gật đầu.
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu phủ nhận: "Không an toàn ! Nếu nó an toàn, Ma tộc tu sĩ liền đã chiếm lấy, như vậy cả hai bên đều nồng nặc Ma khí toả ra. Nhưng nó bây giờ lại không bị Ma tộc nhúng chàm, vậy có nghĩa là gì ? Là nơi này nguy hiểm đến mức khiến Ma tộc bị đe doạ, không dám bén mảng."
Phi Vũ run giọng: "Thật...thật sao ? Nói như vậy chúng ta càng phải tránh xa ra a."
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Đây cũng chỉ là ta dự đoán, nếu thật như vậy, nó rất nguy hiểm. Nhưng nguy với Ma tộc, chưa hẳn đã nguy hiểm với ta, đây là điểm thứ nhất. Thứ hai, Ma Yêu như nước với lửa, so với Nhân tộc thậm chí còn hơn, nên nhớ nơi này cách đây không lâu Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu liền phá tan tành, Ma tộc tu sĩ hận Yêu tộc đến tận xương tuỷ, như gặp chúng ta Yêu tu, bọn hắn sẽ làm gì ?"
Phi Vũ không khỏi lộ ra khâm phục, giữa lúc như này Nhất Dạ Thiên Thu còn có thể giữ được bình tĩnh phân tích, nói: "Như vậy chúng ta đi bên trái ?"
Nhất Dạ Thiên Thu lấy ra hai viên Bách Độc Đan, một cái cho Phi Vũ, cả hai lần lượt tiến vào bên trong.
Nếu như Phi Vũ đủ am hiểu về Đan Đạo, sẽ biết viên đan này, không chỉ đơn thuần là Bách Độc Đan, mà còn có một đơn thuốc bên trong.
Đơn thuốc này là do một vị Dược Tổ như hắn cố ý thêm vào phòng trường hợp này, được hắn hao tâm tổn trí đầu tư trí lực, cho nên rất đặc biệt.
Đơn thuốc này, lấy Xích Ngô vật chất cơ thể cùng huyết thanh của chúng luyện ra, có thể nguỵ trang thành Xích Ngô tộc tu sĩ.
Phi Vũ không biết được, ngay từ khi dùng đan, khí tức của hắn cùng Nhất Dạ Thiên Thu "Dạ Không" đã cùng chung một chủng, giống như đồng tộc tu sĩ, đều bị xem là Xích Ngô !
. . .
______
Hết chương.
~Mạnh.