Chương 75: Hắc La Xà
Truyền tống trận là một loại phổ thông trận pháp, nhưng lại được thiên hạ tu sĩ ưa dùng vô cùng.
Có hai loại bày truyền tống trận, cái thứ nhất là lấy trận cơ làm điểm khởi đầu lại ngẫu nhiên truyền tống đến một địa phương khác ở một phạm vi nhất định. Loại thứ hai truyền tống trận là, tại điểm khởi đầu cùng điểm đến đều có đặt trận cơ, có thể chính xác truyền đến vị trí mình muốn.
Dong binh đoàn Gió Lào Phương Đông dưới hỗ trợ của Nhất Dạ Thiên Thu, nhanh chóng tiến vào trận cơ dưới đáy hồ, thân ảnh đám người cũng dần biến mất khi ánh sáng vận chuyển hiện lên.
Nếu là loại phổ thông truyền tống trận, e rằng từ lúc đổ quân kia đến nay, đã hơn trăm năm, sớm đã bị tổn hại.
Nhưng phải biết, đây là loại truyền tống trận dùng cho cả một quân đoàn mấy nghìn cá thể đổ bộ, không thể qua loa, đó là lý do nó vững chắc lạ thường.
Theo Nhất Dạ Thiên Thu đoán, ngoan thạch dựng trận cơ là thứ yếu, thứ đặc biệt nhất là mấy viên hắc châu khảm xung quanh bệ đá này, đến nỗi nước trong hồ cũng bị hắc hoá, đen đến mức có thể thôn phệ ánh sáng.
Đợi đến đoàn người cũng đi vào hết, Tất Lam nói: "Dạ huynh đệ, ngươi vào sau sao ?"
Nhất Dạ Thiên Thu gật đầu, làm bộ lộ ra một gương mặt đang cố gắng hết sức, để người ta tưởng hắn đang cố gắng khống trận.
Trên thực tế, trận này là do hắn sáng tạo ra, gọi Thao Thuỷ Trận, có thể ăn tận nước trong thiên hạ, huống chi chỉ là một cái hắc hồ như vậy. Đương nhiên, ở đây không một người biết rõ lai lịch của nó, bao quát Tỳ Hưu, nàng dù sao cũng chỉ viện kẻ cớ tự xưng Trận Sư, làm sao hiểu rõ.
Thấy Nhất Dạ Thiên Thu nỗ lực như vậy, đám người cũng nhanh chân đi vào truyền tống trận, Tất Lam thì siết chặt nắm đấm, nói cảm tạ cũng rời đi trước.
Tô Bính, Tất Đông cùng vài vị dong binh giả khoẻ mạnh thì áp chế Tỳ Hưu đi vào sau, chỉ còn lại một mình hắn.
Nhất Dạ Thiên Thu lúc này mới thư giãn, lộ ra bình tĩnh mà thong dong. Trên đỉnh đầu hắn, tự xuất hiện một đường ánh sáng, nhỏ bé, đơn thuần nhưng chói mắt, giống như phật quang, lộ ra thần thánh.
Đây không phải thứ gì khác, là đạo thứ nhất Tinh Thần Giản !
Lấy tinh thần cách không nâng vật, hắn thu thập hết thảy ba mươi ba viên hắc châu khảm quanh bệ đá. Đương nhiên truyền tống trận vẫn hoạt động như thường, hắc châu chỉ có tác dụng làm cho trận cơ vững chắc, chịu được áp suất của nước.
Tại hắn khống chế Thao Thuỷ Trận, đồng thời kích phát truyền tống trận, thân ảnh lập tức biến mất dưới đáy hồ. Trên bờ tám loại đồ vật vỡ nát thành mảnh nhỏ do không có tinh thần lực khống chế, bị áp suất của nước phản phệ mà ép nổ, nước hồ cũng hai chập lại một, sóng bọt kêu ầm ầm.
. . .
Hiện thân lần nữa, hắn đã đứng tại trận cơ thứ hai, điểm đến trong cổ hang động.
Tất Lam vui vẻ lại nói: "Dạ huynh đệ, quá tốt rồi, chúng ta thật sự không biết cảm kích ngươi thế nào đây !"
"Đoàn trưởng khách khí rồi." Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười.
Tô Bính đi đến, trau mày: "Tại sao dưới cổ hang động này lại có trận cơ thứ hai ?"
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Đại quân giống như Thử tộc muốn đổ bộ, e rằng sẽ có một nhóm tiên phong đi trước, nhóm này hẳn là qua truyền tống trận đầu tiên, sau đó tại trong này dựng trận cơ thứ hai làm điểm đến, chỉ có thể giải thích như vậy."
Tô Bính gật đầu: "Hẳn là như vậy, nếu không một chi đại quân sau khi truyền tống qua, không có điểm đến, ngẫu nhiên đến nơi nào đó, không nói trước lạc lối. Sợ rằng còn gặp nguy hiểm đến tính mạng, tổn thật trầm trọng."
. . .
Cũng trong cổ hang động, nhưng cách vị trí Nhất Dạ Thiên Thu thật sâu vào trong, ở đây có một khoảng giếng trời, rộng đến đáng sợ, có thể thấy thiên khung rành rành.
Tiếng kim loại v·a c·hạm, cùng từng loại thanh âm gào thét tuyệt vọng vang lên, là chiến trường.
Chiến trường này do ba bên tạo ra. Một, là Ma Linh, hai là Yêu tộc tu sĩ, ba là lòng tham.
Yêu tộc tu sĩ ở đây, không phải ai khác, mà chính là Hắc Thiên mấy người, yếu nhất tu vi cũng đạt đến Yêu Quái, cao thì đến Yêu Tướng, không ai chịu thua ai.
Ma Linh thì lại khác, bọn nó chính là giống một đám Yêu Thú, dị điểu bay lượn trên miệng hang kia mà Nhất Dạ Thiên Thu mấy người thấy. Từ cọng cây ngọn cỏ, cho đến ngoan thạch sỏi đá,... đều bị nhiễm Ma khí, hoá thành Ma vật, gọi chung là Ma Linh.
Đây hết thảy là do vị Ma Vương đ·ã c·hết kia để lại tàn dư !
Một vị Vương giả, nơi hắn toạ hạ vạn vật đều được uẩn dưỡng, nhiễm lấy Vương khí, chịu nó ràng buộc.
Mà lòng tham, cái được gọi là phe thứ ba trong cuộc chiến này, chính là xuất phát từ tâm của mỗi người mà có. Hắc Thiên đám người lúc này g·iết đến đỏ cả mắt, có chém tà vật, có g·iết Ma Linh, thậm chí...thậm chí g·iết lẫn nhau.
Chỉ bởi vì tranh giành một thứ, Hắc La Xà !
Con Hắc La Xà này, b·ị t·hương rất nặng, toàn thân đều có máu me chảy xuôi, bốc mùi tanh tưởi. Nhưng ánh mắt của nó lại đầy duệ mang, khí thế hung hăng vô cùng tàn độc, nó đang đứng sau cùng đám Ma Linh kia, giống như thủ lĩnh.
Thân nó dài năm mươi trượng, ngẩng đầu lâu lên cao tựa như cột nhà, thân to giống lu nước, trên thân da vảy đều có màu đen tuyền, có thể soi như gương.
Tại trên đỉnh đầu nó, có một viên đá giống như Hồng Ngọc được đính, thu hút chú ý người khác.
Bọn người Hắc Thiên là nhìn thấy con Hắc La Xà này b·ị t·hương, lại phát hiện viên ngọc đỏ kia, mới sinh tham vọng, muốn nhất cử đoạt đến.
Riêng Hắc Thiên, vội vàng hô lớn: "Viên ngọc kia có quan hệ trọng đại với ta, mong chư vị thành toàn một hai, Hắc mỗ cũng như Hắc Ngạc tộc sẽ không quên phần ân tình này."
Hạo Thiên cười lớn: "Cái gì quan trọng ? Con Hắc La Xà này là chủng loại rất hiếm, nó vốn dĩ chỉ có trong truyền thuyết. Trong sách cổ có nói, Hắc La Xà trời sinh vô loại, nếu tu ra loại, liền là Vương giả trong loại đó, điều này có ý nghĩa gì ?"
Thiên Mệnh một chưởng vỗ vào Ma Linh, đập nát một con, quay qua nói: "Con Hắc La Xà này chọn tu Ma đạo, nhiễm Ma khí, bây giờ càng là cổ động chi vương. Một thân tinh hoa đều hội tụ trên viên Hồng Ngọc kia, nếu có thể hấp thu, đừng nói là tăng tu vi, phá cảnh đều có thể."
Hắc Thiên lạnh giọng: "Các ngươi dám hấp thụ Hồng Ngọc ? Viên ngọc này là Ma vật, Yêu tu dám hấp thụ, không nói sẽ c·hết nhưng chín phần mười tẩu hoả nhập ma. Đối với các ngươi không có tác dụng, nhưng với bán Yêu bán Ma như ta lại diệu ích vô tận."
Huyết Linh Lung cười nhẹ: "Nếu có thể được Hắc Thiên công tử chịu ân tình, đó là điều rất đáng a. Thế nhưng lần này là không được, Ma vật cấp cao như vậy, là mỗi một nhà, mỗi một thế lực đều muốn đem về nghiên cứu. Dù sao năm đó Ma tộc cường đại đến mức có thể ngạnh chiến Tam Đại Tộc, mà cụ thể là toàn bộ chư tộc trên Khấp Huyết Giới này. Cho nên viên Hồng Ngọc này giá trị rất cao a !"
Hắc La Xà hai mắt hung ác nhìn chằm chằm đám người bên này, nó biết tử kiếp sắp đến gần, một thân Ma Quân cấp tu vi lại không có đất dụng võ.
Nó ngước nhìn lên trên cao, giống như kêu gọi cái gì, ước chừng chốc lát, từng đàn từng đàn dị điểu đang bay lượn lũ lượt kéo xuống phục mệnh.
Cao có Yêu Tướng, thấp có Yêu Quái.
Nhiều đến gần trăm con điểu ập vào Hắc Thiên mấy người, khiến bọn hắn không thể không dựng lên thủ hộ đại trận.
Tình huống diễn ra bất ngờ như vậy, không ai có thể ngờ đến lực hiệu triệu của Hắc La Xà lại lớn đến vậy, tại chiến đấu triền miên đến bây giờ, đủ loại thủ đoạn đều được dùng hết, không còn một cơ hội nào trốn được bầy Ma Điểu.
Với lực lượng lớn như vậy, dù cho Yêu Quân đỉnh phong cũng không dám ngạnh kháng.
Hắc Thiên lấy ra con át chủ bài của mình, là một cây cờ, đây là Hắc Ngạc tộc Tổ Kỳ.
Thiên Mệnh hô: "Là Tổ Kỳ ! Không nghĩ đến Hắc Tuyệt tộc trưởng lại giao cho ngươi mang đến nơi này a !"
Huyết Linh Lung cũng vội: "Không lo được nhiều như vậy, mọi người mau vào đại trận Tổ Kỳ lập, đây là cơ hội sống duy nhất."
Hắc Thiên quát to: "Không lập xuống thệ ước, mơ tưởng trốn vào trong trận, các ngươi một cái cũng không tin được."
Tại trong ngỡ ngàng, nhiều người vội vàng hướng thiên lập thệ, không cùng Hắc Thiên tranh giành viên Hồng Ngọc kia, sau đó vào đại trận của Tổ Kỳ.
Hạo Thiên, cùng Thiên Mệnh nhìn nhau một chút, đắng chát làm theo, đi vào đại trận.
Luận bối cảnh, bọn hắn tự tin về gia thế, nhưng một tộc tại Cổ Hoạ, một tộc tại Tàng Thiên. Nó là khác biệt rất lớn, phải biết Cổ Hoạ đại sâm lâm là thái dương bắc đẩu dẫn đầu Ngũ Đại Sâm Lâm, địa vị siêu nhiên vô cùng, không biết đã tồn tại được bao nhiêu nghìn năm, mỗi một cường tộc trong đó đều có lịch sử lâu dài trong lịch sử.
Hắc Ngạc tộc, từng sinh ra Vương giả, Tổ Kỳ là một vị cường đại Yêu Vương trong tộc một tay tạo ra, được mỗi một đời tộc trưởng chăm sóc, là đồ đằng của Hắc Ngạc tộc tu sĩ.
Lấy Tổ Kỳ làm trung tâm, ngọn cờ phất phơ phần phật giữ không trung, từ cờ bay ra hắc tự, rơi xuống mười tám trượng xung quanh hình thành trận vực. Trận vực kiên cố đến đáng sợ, đến nỗi bầy điểu đâm đầu vào đều như đụng phải đá, kêu thảm không thôi.
Điểu đầu lĩnh, là một con Lam Tước, lớn nhất trong bầy, tu vi đạt đến Ma Tướng đỉnh phong đại viên mãn. Nó giống như có trí tuệ, ra lệnh toàn bộ bầy điêu tập kích chung một điểm, muốn phá trận vực.
. . .
Ngay lúc đám người không hay, từ bầy điểu bay về phía sau một con hồng hạc, hồng hạc này hai mắt đen nhánh, là hoá Ma dấu hiệu. Ma Hồng Hạc bay đến phía trước Hắc La Xà, khom đầu chờ lệnh.
Chỉ thấy Hắc La Xà từ phía sau mang ra một quả trứng đen, vỏ trứng như vảy rồng, cứng như kim loại, trên đó còn có đầy loại hắc vân dị thường, nhìn qua liền biết vật bất phàm.
Hắc La Xà hiếm thấy nhìn về quả trứng, trong mắt tràn đầy nhu hoà, một bộ không nỡ tiếc thương. Nhưng rất nhanh nó quả quyết, lấy ngọn đuôi làm dao xé mở lồng ngực Ma Hồng Hạc, ma huyết màu tím hồng từ đó chảy ra nhưng con hạc không có nửa phần phản ứng.
Hắc La Xà nhét trứng vào bên trong, sau đó nói thêm thứ gì, Ma Hồng Hạc liền vỗ cánh bay đi về nơi khác, mang đi trứng đen.
Nhìn bóng lưng Ma Hồng Hạc ngày càng rời xa, Hắc La Xà biểu cảm càng ngày càng lạnh, nó ngẩng đầu nhìn về nơi xa, muốn tìm kiếm thứ gì.
. . .
_____
Hết chương.
~Mạnh.