Chương 77: Tổ Kỳ Chi Uy
Lối đi bên trái, rộng đủ mười người đi ngang, cho nên Nhất Dạ Thiên Thu hai cái đi được rất thoải mái, ngược lại tạo ra cảm giác trống vắng, đáng sợ.
"Lối đi này ! Dạ Không, đại hung là lối đi này ! Ta cảm ứng được điềm xấu là từ đây mà ra, mau quay lại thôi." Phi Vũ hãi nhiên.
Nhất Dạ Thiên Thu ngược lại khá bình tĩnh, nghe xong mới hỏi: "Ngươi biết đây là đâu sao ?"
Phi Vũ lắc đầu, hắn chưa từng nghĩ qua, cũng chưa từng đi sâu vào cổ động như vậy, bởi hắn biết đây không khác gì hành vi t·ự s·át, nhưng hôm nay lại dám liều như vậy, cũng không biết ăn trúng thứ gì, lại có cảm giác không cần mạng như thế.
"Ngươi biết ?" Phi Vũ quay qua hỏi ngược.
Nhất Dạ Thiên Thu lộ ra thận trọng, chậm rãi nói: "Vô Danh Đại Vực !"
"Cái gì !?" Phi Vũ hoảng hốt.
"Xuỵt !"
Nhất Dạ Thiên Thu lập tức lấy tinh thần lực làm rào cản, ngăn lại âm ba, nhưng với năng lực hiện tại, cũng chỉ có thể tiết giảm đi năm phần. Còn năm phần âm thanh men theo vách đá vang vọng vào phía sâu trong hang.
Không biết có hay không kinh động thứ gì !
Phi Vũ lấy tay vội bịt miệng, trán đầy mồ hôi, biết mình thất thố, nhưng hắn không thể tin vào chuyện này.
Khấp Huyết Giới này, cổ điển ghi chép, đệ nhất cấm địa, thậm chí căn nguyên cội nguồn đều nằm tại Vô Danh Sơn, nghe nói thế giới chi bí, càng ở Vô Danh Sơn chi đỉnh.
Vô Danh Sơn to lớn đến mức, dù cho đứng tại nơi nào trên thế giới đều có thể thấy được thân ảnh của nó, giống như chống trời chi trụ, mà chân ngọn đại sơn này lại trải rộng đâu chỉ vạn dặm, một mực cắt ngang Thiên Hà đồ sộ, phá tan đại địa đất đai.
Hình thành vô số rảnh vực sâu lớn nhỏ. Lớn, xưng Vô Danh Đại Vực. Nhỏ, gọi Vô Danh Tiểu Vực.
Nhớ lần đầu Nhất Dạ Thiên Thu trọng sinh sống lại, chính là nằm dưới Vô Danh Tiểu Vực, may mắn có Dạ Điểu cứu lấy mới có thể leo lên vực sâu, gặp được ánh mặt trời.
Phi Vũ làm sao không biết những thứ này, đây là kiến thức căn bản nhất mỗi người đều được dạy qua từ nhỏ. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đi vào Vô Danh Đại Vực.
"Làm sao có thể ? Quả nhiên là đại hung ! Hay là chúng ta mau chóng quay lại, Vô Danh Đại Vực không phải địa phương chúng ta có thể đặt chân !" Phi Vũ vội nói.
"Đi không nổi !" Nhất Dạ Thiên Thu thuận miệng nói.
"Cái gì mà đi không nổi ? Rõ ràng chúng ta chỉ mới vào vài bước... quay lại là ra khỏi...lối bên trái này... Tại sao lại mất lối vào rồi ?" Phi Vũ chỉ tay về phía sau, nhưng chưa kịp nói hết câu, lời hắn liền ngưng bặt giữa chừng.
"Đây là Vô Danh Đại Vực, nó không khác gì một toà mê cung, vào thì dễ ra thì khó." Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu.
"Như vậy chúng ta phải làm sao bây giờ ?"
Phi Vũ nói xong, thấy Nhất Dạ Thiên Thu nhìn chằm chằm mình, lập tức làm một bộ thế phòng thủ nói: "Ngươi muốn làm gì ? Ta không thích nam nhân a !"
"Ngươi là Yêu Thú Sư, Vô Danh Đại Vực này dị thú nhiều vô số kể, không lẽ không thể tuỳ ý thao túng một hai con dẫn đường ?"
Nghe vậy, Phi Vũ phản bác: "Hừ ! Ngươi tìm đâu ra một hai con cho ta a, ở đây thú là dị thú chi loại, tà vật các kiểu, rất khó thuần trí. Không giống trên kia Hoang Thú nhất tộc, cùng Yêu tộc chúng ta, mà lại, tu vi của ta cũng có giới hạn a..."
Nhất Dạ Thiên Thu thở dài, nói: "Tiểu tử ngươi tốt xấu cũng là Yêu Thú Sư, huyết mạch tộc ngươi rất đặc biệt, đưa ta ba giọt tinh huyết, để ta bày pháp."
"Cái gì ! Tận ba giọt ?" Phi Vũ giật mình.
Huyết dịch, một trăm giọt mới có thể sánh bằng một giọt tinh huyết, như vậy ba giọt liền là ba trăm. Đối với tinh thần lực tu sĩ, thể trạng vốn dĩ yếu ớt, mất một lượng máu lớn như vậy là chuyện không nhỏ.
Thấy Nhất Dạ Thiên Thu có vẻ nghiêm túc, Phi Vũ cắn chặt hàm răng, từ cổ họng nâng ra ba giọt tinh huyết.
Nhất Dạ Thiên Thu không dài dòng, lấy bí thuật cấp cao trong Tiểu Yêu Cảnh, dựng dục ra ba con Xích Ngô cấp Yêu Quái sơ kỳ. Hắn chỉ là Yêu Tinh, muốn tạo Yêu Quái là chuyện không thể, hết thảy là nhờ ba giọt tinh huyết của Phi Vũ.
Máu Yêu Thú Sư, trời sinh linh tính rất mạnh, có thể thao túng tâm trí người khác, lấy huyết khế ước làm chủ, từ đó thao túng chúng sinh.
Phi Vũ mặc dù chỉ là Yêu Quái, thế nhưng lại thuộc dòng chính trong gia tộc, là truyền nhân của Phi Mạc Qua, vị kia Phi tộc lão tổ. Phải biết, Phi Mạc Qua từng là Yêu Vương, một trong mấy vị chủ lực của Yêu tộc thời chiến, huyết mạch của hắn cường đại vô cùng.
Quan trọng nhất, Phi Mạc Qua có giao hảo với Dược Vương Nhất Dạ. Từng cầu hắn luyện đan, không những không keo kiệt, ngược lại trả giá rất hậu hĩnh, Phi tộc còn thường xuyên cố gắng mời hắn làm khách khanh trưởng lão trong tộc.
Phi tộc tại Đào Hoa đại sâm lâm, thuộc về hàng đầu đại gia tộc, nắm địa vị rất cao dù đến tận bây giờ, trong tộc Yêu Quân không thiếu, chỉ là yêu thích sống ẩn dật, lánh đời mà thôi.
Nhưng tộc này, số lượng thành viên, tử đệ tu sĩ rất có hạn, không đông đúc như mặt khác chư tộc.
Chính vì vậy, có thể thấy Yêu Thú Sư hành tẩu giang hồ, là một chuyện tương đương hiếm có.
"A ! Ngươi lấy tinh huyết của ta nhiều như vậy, mà lại triệu hồi ra thứ đồ vật này ? Tên c·hết tiệt ngươi, ngươi là Dạ Điểu tu sĩ đi, làm sao không lấy tinh huyết của mình, triệu hồi ra một đám Dạ Điểu, không phải như vậy liền thoát được nơi này sao ?" Phi Vũ không vui.
Nhất Dạ Thiên Thu lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, nói: "Dạ Điểu tuy biết bay, nhưng tại một nơi không biết gì, ngươi có dám bay sao ? Vô Danh Đại Vực muôn hình vạn trạng, có là thâm uyên vực sâu xé ngang đại địa, có đâm thủng hải dương tạo rảnh vực sâu, cũng có như thứ này, là rảnh sâu nhập địa, không có khoảng không."
"Không nói thêm, Vô Danh Đại Vực khoảng không trung cuồng phong rất lớn, tuỳ khúc mà hoá thành phong đao, có thể xé nát thân thể. Ta tu vi chỉ là Yêu Tinh, đừng nói cao hơn Yêu Quái, cho dù Thượng Yêu Cảnh tu vi cấp Yêu Tướng cũng không dám lỗ mãng."
"Dưới Vô Danh vực, là địa bàn của Dạ Điểu cùng Xích Ngô. Lấy Xích Ngô dò đường, không thể phù hợp hơn !"
Phi Vũ đầu óc đơn giản, nói: "Phức tạp như vậy sao ? Dạ Không ngươi làm sao hiểu rõ như thế, giống như rất quen thuộc đồng dạng."
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu, đạp lên lưng Xích Ngô, lấy nó xem như toạ kỵ mà đi.
Xích Ngô cấp Yêu Quái, dài gần hai mươi trượng một con, trên lưng ba con là ba cây Ban Lan, phát ra rực rỡ quang hoa soi rọi xung quanh.
Phi Vũ cùng Nhất Dạ Thiên Thu đều thu liễm khí tức, chậm rãi đứng trên lưng Xích Ngô chờ đợi.
. . .
Tổ Kỳ đại trận dưới công kích của bầy Ma Điểu, nhanh chóng bị suy yếu dần. Mà trong trận, không chỉ Hắc Thiên còn có mặt khác tu sĩ ra sức bổ trợ cho Tổ Kỳ.
Hắc Thiên nói: "Không thể tiếp tục như vậy, Ma Điểu số lượng quá nhiều, có thể thay phiên bào mòn chúng ta, phải đổi thủ thành công, phá bỏ vòng vây này."
Hạo Thiên nghiêm túc: "Ngươi có thể điều khiển nó sao ?"
Hắc Thiên gật đầu: "Tổ Kỳ là trấn tộc chí bảo, chỉ có người mạnh nhất như tộc trưởng mới có thể phát huy tác dụng của nó. Tộc trưởng đã cho ta quyền khống chế, cho ta mượn hai thành sức mạnh để dùng. Vừa rồi dùng để thủ hộ, đã hết một thành."
"Trong bầy Ma Điểu, có Ma Tướng đại viên mãn tồn tại, nó cũng chính là nguyên nhân khiến chúng ta không thể không chuyển thủ thành công. Một khi ta rút Tổ Kỳ lên, đại trận sẽ biến mất, lúc đó sống c·hết do trời, bảo trọng !"
Nói xong, hắn gào thét thành tiếng, lấy khí thế của Yêu Tướng sơ kỳ, nắm lên Tổ Kỳ. Nếu để ý, sẽ thấy trong miệng hắn đang ngậm một viên tiểu đan màu đen, đan bị cắn nát, hoá thành khí màu xanh trôi vào cuốn họng.
Đây là ngoại công hắn, một vị cấp 6 Luyện Dược Sư, lấy hai thành lực lượng cô đọng luyện thành đan.
Chỉ thấy hai mắt Hắc Thiên hiện lên màu xanh nước, sau lưng áo bào không gió mà tung bay phần phật, có một đạo lờ mờ bóng người hiện ra ở sau hắn, là Hắc Tuyệt tộc trưởng.
Tổ Kỳ dài hơn hai mươi mấy trượng, nặng không biết bao nhiêu cân, bị Hắc Thiên xem như thương giáo, vung kích hoành ngang ra ngoài.
Nhìn từ xa, giống như Hắc Tuyệt tộc trưởng đang cầm Tổ Kỳ mà đánh, uy thế lẫm liệt.
Hắc Tuyệt tộc trưởng trong Yêu tộc, có thể xem là nhóm thứ hai cự đầu, chỉ sau Thập Trụ. Thậm chí, có truyền ngôn hắn so với Tẫn Vương của Hầu tộc không thua kém bao nhiêu, có thể tiếp chiêu những Trụ thấp nhất.
Ma Điểu đánh lâu chủ quan, không còn tính thận trọng, cho rằng đối phương hẳn phải c·hết không nghi ngờ, cho nên khi Hắc Thiên nhanh như chớp vung ra Tổ Kỳ, khí thế như giông bão khiến bọn nó trở tay không kịp, một đám rơi xuống.
Tu vi cấp Ma Quái, gần hai chục con tan xương !
Tu vi cấp Ma Tướng, bảy con trọng thương hấp hối !
Đây là hiệu quả đánh bất ngờ, cũng là khả năng hiệu quả nhất lần đầu, bởi vì từ lần sau, Ma Điểu đã sinh lòng cảnh giác, khó mà g·iết chi.
Lam Tước thấy cảnh này, nổi cơn thịnh nộ, tiếng gào vang vọng cổ động, vô cùng man rợ.
Toàn bộ bầy Ma Điểu đều lượn tách ra, nhường cho nó một mình đối đầu Tổ Kỳ. Điều này khiến cho đám người kinh ngạc.
Thiên Mệnh nói: "Không nghĩ đến tính tộc đàn lại cao như vậy. Nếu như nó một mực cho từng con Ma Điểu thay phiên triền đấu, sớm muộn Hắc Thiên công tử cũng hao hết lực lượng, vô pháp điều khiển Tổ Kỳ, lúc kia thắng bại liền định. Thế nhưng cách này quá mức cực đoan, nó lại cho bầy điểu lui xuống, trực kích đối đầu."
Huyết Linh Lung trau mày: "Đây là dựa vào ưu thế tu vi ? Hay nó nhìn ra thực hư của Hắc Thiên công tử, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn a ! Phải động thủ, một khi Hắc Thiên công tử bại trận, chúng ta cũng chỉ có con đường c·hết."
. . .
____
Hết chương.
~Mạnh.