Chương 73: Thuỷ Thử Trận Sư
Nhìn thấy miệng hang động này, Tất Đông không khỏi run rẫy: "Đại ca a đại ca ! ngươi nhìn cái hố này, sao ta có cảm giác ớn lạnh khủng kh·iếp như vậy ? Ước chừng mấy nghìn trượng cao a, có cả mây trắng phủ lập lờ trên miệng hố. A, ta thấy mấy con dị điểu bay trên không, ở tận trên này lại thấy nó to như vậy, nói không chừng lại gần là dài mấy chục trượng một con a."
Tô Bính siết nắm đấm: "Rất đáng sợ ! Quả nhiên chín phần mười khả năng từng có Ma Vương sống tại nơi này. Chí cao Đại Yêu Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu đại nhân nếu không đến qua, tên Ma Vương kia không biết còn tác oai tác oái tại nơi này bao lâu đây."
Tất Lam ở phía sau hai người này, luôn trầm mặc mà không nói, rốt cuộc lên tiếng: "Hai người các ngươi, hay là về đi, hết than đông rồi lại than tây, đúng là phế vật ! Đi...đi về làm một tên dong binh giả bình thường, mang cả cái dong binh đoàn này rời đi cho ta."
"Hừ ! Ta Tất Lam không cần phế vật cạnh bên !"
Nói, đến đây, hắn phùng mang trợn má dữ tợn vô cùng, ánh mắt thì lẫm liệt có vẻ rất ghét bỏ đối phương, giống như bị ai chọc giận.
Tất Đông sửng sờ, vội la lớn: "Đại ca ! Ngươi nói vậy mà nghe được sao ? Chúng ta lặn lội đường xa đến nơi này, là vì muốn giúp ngươi phá cảnh thành Tướng, bây giờ ngươi một chữ lại một chữ nói chúng ta phế vật, muốn đánh đuổi chúng ta đi, ngươi rốt cuộc đang làm trò gì ?"
"Cút !" Tất Lam lạnh lùng quay lưng quát lớn.
Ngay tại Tất Đông muốn nói tiếp, Tô Bính nói: "Ha hả ! Ngươi coi chúng ta là hài tử sao ? Tất Đông, đại ca ngươi là đang lo cho chúng ta. Hắn muốn một mình tìm kiếm cơ duyên, không muốn chúng ta vấn thân vào nguy hiểm, còn lại những thứ khác chỉ là cái cớ để cho chúng ta chịu rời đi. Giận cũng tốt, hận cũng không sao, với hắn, chỉ cần rời đi là được."
Tất Đông nghe vậy càng sững sờ, Tô Bính nói tiếp: "Có lẽ hắn luôn đấu tranh tâm lý, chuyến này lành ít dữ nhiều vốn dĩ ai cũng có thể cảm nhận được. Thấy được cổ hang động này, càng khiến hắn cảm nhận sâu sắc nguy hiểm, liên quan sinh tử, cho nên không thể không tính đến an toàn cho chúng ta. Hết thảy, là vì áy náy, ta nói đúng không Tất Lam đoàn trưởng."
Bầu không khí rơi vào trầm tĩnh...
Tất Đông lắc đầu, nói: "Khốn kiếp ! Tên già nhà ngươi không xem ta là thân tiểu đệ, ngươi c·hết, ta còn có thân nhân nào khác sao ? Khốn kiếp ! Khốn kiếp ! Ai mà không s·ợ c·hết chứ, nhưng mà có những thứ có thể khiến chữ c·hết trở nên nhỏ bé không đáng kể. Sống thì đã sao, c·hết thì thế nào ? Chỉ cần oanh oanh liệt liệt mà chiến, vì huynh đệ, vì bằng hữu, đó mới là nhân sinh. Chúng ta đặt chân đến đây, ngươi liền cảm thấy không có hy vọng sống, như vậy làm sao phá cảnh ?"
"Ngươi không nhớ truyền thuyết có nói, năm đó Tỳ Sa Hoàng bệ hạ kiếm chỉ Vu Hoàng, nói hắn vỡ nát Hoàng Tâm, vô pháp luyện ra Đế Tâm, đạp vào Đế cảnh. Có biết do đâu không ? Bởi vì Vu Hoàng bị bệ hạ đánh nát ý chí cùng tinh thần. Mà ngươi ! Ngươi bây giờ đuổi chúng ta đi, chính là thừa nhận mình yếu kém khó để bảo vệ chúng ta, cũng chuẩn bị tinh thần c·hết bất kỳ lúc nào. Ngươi không có ý chí như vậy, có khác gì Vu Hoàng sao ?Ngươi sẽ phá cảnh được sao ?"
Dừng một chút, hắn ấm ức, cổ họng nghẹn lại mà nói: "Ngươi sẽ tiếp tục làm đoàn trưởng chúng ta được sao ?"
Mỗi một lời của Tất Đông đoàn phó, giống như trọng truỳ gõ vào tâm khảm của Tất Lam, khiến vị trung niên lão hủ này lồng ngực đau nhói, khoé mắt cũng ướt đẫm.
Bởi vì vị đoàn phó kia tâm tình dao động, quá lớn tiếng, toàn bộ Gió Lào Phương Đông đều nghe thấy, trong đoàn dong binh giả đều đứng phía sau lắng nghe, bây giờ hiểu được chuyện, hai mắt đều đỏ hoe, cay xè muốn khóc, rơi lệ lả chả.
Tô Bính cũng không ngoại lệ, hắn vỗ vai Tất Đông, nói: "Ngươi bình tĩnh một chút ! Hắn đã khó đuổi chúng ta rời đi."
Tất Lam nhìn một vòng xung quanh, hắn biết, chuyến này thành công thì hắn sống, thất bại thì c·hết. Nhưng lại thấy huynh đệ không bỏ mình, rốt cuộc khóc lớn một tiếng, lộ ra yếu đuối nhất thời.
Nhưng, dù sao cũng là đoàn trưởng, không thể quá cảm tính, hắn vội lau khô nước mắt, hồi phục tâm lý, nói: "Toàn quân nghe lệnh, tiến vào cổ hang động !"
"Rõ !" Dong binh giả cũng vậy, đồng loạt hô to.
. . .
Miệng hang thẳng đứng, lại cao đâu chỉ nghìn trượng, muốn đi xuống dưới không phải chuyện dễ, toàn bộ dong binh đoàn phải kết dây thừng, thả xuống từng chút một để xâm nhập.
Mà lại, bọn hắn còn phải tìm một góc tương đối ẩn khuất nhằm tránh né từng đàn dị điểu bay lượn khắp nơi.
Nhưng t·hảm k·ịch xảy ra, gió lớn thổi từ dưới lên đây, giống như phong đao, đoạn dây xé da, không thể không dừng lại.
Ngay tại đám người hoang mang, một vị nữ tu mặc hắc bào, khuôn mặt hiền lành mà mỹ mạo bước đến, tự nhận mình là Trận Sư, có thể gợi ý một điểm hay.
Nàng nói: "Ta gọi Tỳ Hưu, là một Hoàng cấp Trận Sư. Như ta nhớ không lầm, khoảng thời gian trước Yêu tộc ta từng chấn động khi xuất hiện Ma Vương bên dưới cổ động này. Lúc kia, không chỉ có Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu, còn chư tộc tham dự. Thanh Lộc tộc cùng Thử tộc trong Cổ Hoạ đại sâm lâm chính là nhóm tiên phong nhất, như vậy chư vị nghĩ xem, làm sao chừng ấy đội quân có thể tiến xuống cổ động này ?"
Tô Bính làm quân sư trong đoàn, nhanh trí nói: "Một loại dịch chuyển chẳng hạn ?"
Tỳ Hưu nói: "Không sai ! Các tộc hẳn là dùng cổng dịch chuyển, mà nói chính xác là truyền tống trận."
"Cho nên để xuống dưới kia, chúng ta cần phải tìm ra truyền tống trận này, càng sớm càng tốt."
Tìm ra được đối sách ứng biến khó cục hiện tại, Tất Lam không ngại ra lệnh cho toàn quân phân chia ra tìm kiếm trận cơ.
Bởi vì Hoang Lâm chỉ rộng khoảng trăm dặm đổ lại, cho nên mất khoảng vài canh giờ, mới có thể lùng sục hết thảy, tuy nhiên không có bất kỳ phát hiện nào, nói chi là trận cơ.
"Báo ! Tại phía đông nam của Hoang Lâm, dưới từng toán bụi nhỏ, bện cây chằn chịt rậm rạp kia, có một cái ao nhỏ, nước đen đục ngầu, không rõ sâu bao nhiêu." Dong binh giả hô lên.
Tỳ Hưu ánh mắt sắc bén nói: "Không thể nào ! Làm sao không có trận cơ, chắc chắn phải có. Các ngươi cho người tìm vội tại bên ngoài Hoang Lâm, không có trận cơ, không thể xuống dưới a."
Tô Bính nói: "Bên ngoài Hoang Lâm làm sao có thứ gì mà tìm đây ? Trước khi đến đây, chúng ta đã đi một vòng, tìm trong vô ích sao ?"
Tỳ Hưu híp lại hai mắt: "Tô đoàn phó, ngươi phải biết ở đây chỉ có một vị Trận Sư là tại hạ, ngươi cứ khăng khăng giữ vững lập trường như vậy, sẽ khiến ta rất khó xử a. Đồng thời, chỉ có thông qua truyền tống trận, chúng ta mới có thể an toàn đi xuống dưới, ngưoi là muốn dùng cách nào an toàn hơn đây ?"
"Nhưng bên ngoài Hoang Lâm này, đầy rẫy bọ cạp sa mạc, cùng Hoang Thú trực trờ sẵn đó. Nếu không đi theo đoàn, mỗi một cá thể đều có thể là mục tiêu của chúng, vô cùng nguy hiểm. Ngươi để cho dong binh đoàn ta đi ra kia do thám, không có đoàn trận thủ hộ, khác gì đi vào chỗ c·hết ?" Tô Bính từ ngữ sắc lẹm mà nói.
Tỳ Hưu một bộ dạng giận dữ, hừ lạnh phủi áo rời đi.
Đám người rơi vào khó xử, cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ngó nhìn Tất Lam đoàn trưởng chờ hắn quyết định.
Giữa Tô Bính đoàn phó, cùng vị Trận Sư kia, sẽ cần bênh lấy ai ?
Tô Bính tất nhiên quan trọng trong đoàn, thế nhưng ở nơi này, một vị Trận Sư có thể có tác dụng lớn hơn, khó để so sánh.
Ngay lúc Tỳ Hưu rời đi, một đạo thanh âm vang lên: "Ta có cách !"
Người thiếu niên này cũng mặc hắc bào, là người đi cùng vị dong binh giả báo cáo hồ nước đen kia, một thanh âm như vậy, lại dấy động đám người.
Tất Lam nói: "Tiểu huynh đệ có cao kiến gì ?"
Thiếu niên hắc bào này không phải ai khác, chính là Nhất Dạ Thiên Thu đang hoá trang thành Dạ Không.
Ở một bên Phi Vũ kéo áo hắn, nói: "Đừng nên can thiệp a !"
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Ở bên kia hồ nước đen, tại ven hồ ta thấy được vết tích đổ quân. Đổ quân, là hàng nghìn cá thể đi hành bộ qua, vết tích lại chỉ dấu vết đổ bộ đã qua rất lâu. Mặt khác, vốn dĩ Hoang Lâm này rậm rạp hoang vu, tại sao lại có một vùng gỗ đỗ, đất mọc đầy cỏ ?"
"Nếu như ta đoán không lầm, là Thử tộc đã đi qua nơi này. Thử tộc nhiều chi, nhiều loại kể khôn xiết, trong đó có nổi danh Thuỷ Thử nhất tộc, chúng có thể xem như cá, lấy nước coi là nhà."
"Ta e rằng năm đó đổ quân đến cổ hang động này, trong Thử tộc đại quân có Thuỷ Thử một nhánh đi theo. Thuỷ Thử nhóm kia e rằng có Trận Sư bên trong, lại số lượng không ít, mà hồ nước đen kia, chính là trận cơ !"
Đợi hắn nói xong, toàn bộ đám người đều rơi vào rung động, bao gồm cả Tất Lam ba người cùng Phi Vũ cạnh bên.
Nếu ai để ý thấy, lúc này, nữ tên Tỳ Hưu kia khuôn mặt đầy kinh ngạc, không còn lý cãi, nhưng không dám quay lại đối chứng.
Tô Bính nói: "Tiểu huynh đệ ngươi tên là gì ? Nếu quả thật đúng như ngươi nói, ta không thể không tâm phục khẩu phục a."
Nhất Dạ Thiên Thu vờ cười một tiếng: "Tại hạ Dạ Không, chỉ là khách nhân hiếu kỳ muốn đi vào cổ hang động tìm kiếm cơ duyên."
"Như đoàn tin ta, hiện tại liền đến hắc hồ bên kia, cho người dọn sạch cỏ bụi, lại lấy Thuỷ thuật tu sĩ tách nước làm hai, liền có thể thông qua trận đồ, đi vào cổ hang động."
. . .
____
Hết chương.
~Mạnh.