Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 72: Đến Hoang Thổ - Vào Hoang Lâm




Chương 72: Đến Hoang Thổ - Vào Hoang Lâm

Trời rạng sáng, thái dương vừa lên cao, sương mù che kín lối, khó thấy nơi xa.

"Rầm rập ! Rầm rập !"

. . .

"Rầm rập ! Rầm rập !"

. . .

Chỉ thấy từng ngọn đèn ào ào lướt đi trong đêm, tiếng xe lăn bánh cùng thúc ngựa vang dội chốn yên tĩnh.

Là hai cái dong binh đoàn đang đuổi sát nhau, Thị Huyết đánh Gió Lào Phương Đông.

"Hừ !"

"Hiếp người quá đáng ! Đại ca cho phép a, ta một đao trảm đoàn nó làm hai !" Đoàn phó Tất Đông phẫn nộ quát.

Đoàn phó Tô Bính lại bình tĩnh hơn, ngăn lại: "Không được ! Ngươi chớ vọng động, nàng là đang ép chúng ta động thủ, ngươi thấy từ đầu đến giờ nàng không hề làm gì sao ? Mà chỉ có đuổi sát phía sau như vậy, một khi chúng ta ra tay trước, nàng liền có lý do đánh lại."

Tất Đông quát: "Phi ! Lý do cái mã gì ! Từ lúc đoàn nó đuổi ta, liền đã động thủ. Một mực không bắt kịp chính là bởi ngựa kéo xe chúng ta là Phi Tuyết Mã, đoàn nó là Huyết Ô Mã thì có cửa sánh được sao ?"

Tất Đông ánh mắt trực thẳng, dòm nhìn Thị Huyết dong binh đoàn.

Tô Bính muốn nói tiếp, bị Tất Lam cản lại, nói: "Hai ngươi bình tĩnh một chút, càng lúc như vậy càng phải bình tĩnh, chúng ta nắm giữ trong tay quá nhiều sinh mệnh, mỗi một mệnh lệnh đều ảnh hưởng quá lớn. Như Tất Đông nói không sai, Huyết Ô Mã tốc độ chậm gần nửa Phi Tuyết Mã, nhưng lại không thể so tốc độ của một vị Yêu Tướng."

"Nhưng lời Tô Bính cũng không sai, Hắc Vân chưa có động tĩnh, nếu như nàng xuất thủ, chắc chắn chúng ta khó mà chạy thoát."

Tất Lam tiếp đó quát lớn: "Mở ra hộ đoàn đại trận !"

Hắn nói: "Trước một tên Yêu Tướng, chúng ta không được phép lơ là, đừng quên Hắc Vân tiềm hành thủ pháp rất cao a."

"Lệnh cho toàn dong binh giả đều phải đề cao cảnh giác cho ta, đặc biệt không được kinh động khách nhân cùng tu sĩ, bọn họ có thể ngầm hiểu hay sao cũng được. Quan trọng nhất chính là đoàn ta phải luôn phủ nhận, không được công khai, một khi để khách nhân biết, e rằng sẽ càng thêm loạn."



Tại tám toa xe của dong binh đoàn Gió Lào Phương Đông, hình thành màn sáng to lớn bao phủ tám toa vào bên trong.

Lúc này, tại phía sau toà đại trận này, Thị Huyết dong binh đoàn đang ráo riết.

Hắc Vân bước ra mũi toa nhìn về màn sáng, còn có vài tên hán tử bước theo phía sau vì nàng khoác lên áo choàng lông thú, nàng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm phía trước, nói: "Một đám cẩu tạp chủng, chỉ bằng cấp thấp đại trận như vậy liền muốn cản ta ? Hừ, Tất Lam lão già kia càng như vậy s·ợ c·hết ? Càng bối rối, càng dễ lộ sơ hở a, ngươi như c·hết, đại sự mới có thể thành. Có trách thì trách ngươi xui xẻo, không đúng, phải là may mắn, khi có thể làm một yếu tố hoàn thiện cho đại kế của Ma thái tử điện hạ."

Nói ra lời này, ánh mắt nàng mơ về nơi xa xăm, lộ ra ngưỡng vọng cùng thần phục.

Ma thái tử trong lời nàng, không phải ai xa lạ, chính là con trai thứ hai của Hắc Hùng Yêu Vương, tục danh là Hắc Hùng Ma.

Trăng treo trên đỉnh đầu, dưới trăng, da nàng như ngọc, không một tì vết. Tại mọi người chứng kiến, thân ảnh nàng dần dần tan biến, như hoà vào không gian, không để lại bất kì ba động nào.

Dù sao, nàng từng là phân đà chủ của một phân đà trực thuộc Ám Lâu Tổ Chức. Mà sát thủ, nắm giữ kỹ năng tiềm hành rất cao, khó có thể phát hiện.

. . .

Nhất Dạ Thiên Thu tinh thần tinh tế cảm nhận thủ hộ trận pháp, liền có thể dễ dàng phát hiện thực hư, thậm chí thấy rõ vấn đề bên trong, có thể tái thiết lập nâng cao chất lượng một bước.

Ở cạnh hắn, Yêu Thú Sư tên Phi Vũ không ngừng lắc đầu, nói: "Xong ! Hẳn là gặp chuyện, nếu không sẽ không dùng thủ hộ trận pháp bao quanh như vậy. Mà cũng thật là, rõ ràng có vấn đề như vậy, nhưng dong binh giả mấy người kia lại một mực phủ nhận, cho là chúng ta ngu sao ?"

Hắn quay qua nhìn Nhất Dạ Thiên Thu một chút, nói: "Huynh đệ, ngươi mới có tu vi Yêu Tinh như vậy, nếu như xảy ra đại loạn nói không chừng rất nguy hiểm a. Ta cao hơn ngươi hẳn một bậc tu vi, một lát đến cứ tại ta che chở phía dưới, hẳn là không có việc gì."

Nhất Dạ Thiên Thu thấy được thiếu niên này đơn thuần, mà thiện lương như vậy, không khỏi mỉm cười. Càng không khỏi để hắn nghĩ đến tiểu hầu tử Tôn La, nó cũng tính cách này, lại trọng nghĩa khí vô cùng.

"Ừm !?"

Ngay lúc Phi Vũ đang nói, Nhất Dạ Thiên Thu bỗng dưng cảm ứng được điều gì, tinh thần đại chấn, hắn không dám vọng động, chỉ hơi giả vờ liếc sang phía sâu trong cùng của toa xe khách.

Không biết từ lúc nào, có một người phụ nữ, toàn thân mặc hắc bào đen ngồi trong đó, bởi vì mũ bào che đậy, vô pháp phân biệt thân phận đối phương. Sở dĩ, có thể biết nữ, là vì người kia có một mái tóc thật dài cùng nữ tính.

Bởi vì không muốn kinh động đối phương, Nhất Dạ Thiên Thu làm một bộ dạng không biết gì tất, tiếp tục cùng Phi Vũ trò chuyện hăng say.

Phải, người phụ nữ kia, không phải ai xa lạ, chính là Hắc Vân.



Nàng có thể nhẹ nhõm thông qua điểm yếu trên toà thủ hộ trận này, thần không hay quỷ không biết đi vào Gió Lào Phương Đông.

. . .

"Báo ! Thị Huyết dong binh đoàn đã lui quân !" Một tên dong binh giả chạy vào hô gấp.

Tại lúc cấp bách như bây giờ, có thể có một tin tốt như vậy chính là cầu còn không được, Tất Đông lộ ra giật mình, sau đó mừng như điên la lên.

Không chỉ có hắn, toàn bộ dong binh giả, từ trên xuống dưới trong đoàn đều một mảnh vui mừng. Có người còn đoán già đoán non, cho là Thị Huyết dong binh đoàn biết khó mà lui, dù sao đoàn nó cũng chỉ xếp hạng thứ ba, hiển nhiên phải sợ đoàn này.

Cũng có kẻ cười, cho rằng đây là dàn xếp của ba vị chỉ huy trong đoàn, khiến đám đông không khỏi cười rộ lên, đây là cảm giác sau căng thẳng, như chút nhẹ gánh nặng, thư giản một hồi.

Bọn hắn, đều là dong binh giả, cái gọi là dong binh, chính là không còn bất kì thứ gì trên thân ngoài một thân võ nghệ. Cho nên trở thành tán tu, đi khắp thiên hạ lang bạt, lại vô tình tụ họp với nhau, coi nhau là gia đình duy nhất, xưng dong binh đoàn.

Tất Lam, có thể lãnh đạo mấy chục cá thể, cho bọn hắn có vinh hạnh đứng tên ở dong binh đoàn xếp hạng hai ở Thanh Lộc Thành lớn như vậy, đã đủ để bọn hắn vì đó mà quên thân, dám đánh hết mình.

Một khi Thị Huyết dong binh đoàn tiến công, e rằng dù có tử chiến, cũng không ngần ngại. Vì Gió Lao Phương Đông, chính là gia đình của bọn hắn, nước mất nhà tan, còn cái gì để giữ !

Mà Thị Huyết dong binh đoàn đoàn trưởng Hắc Vân, không phải dạng vô danh tiểu tốt, là cường giả có tiếng trong Mạo Hiểm Hội. Trong hội cũng không có cấm luật rắc rối, cá lớn nuốt cá bé, mạnh được yếu thua, nhược nhục cường thực luôn tồn tại.

Không chỉ vậy, cường giả vi tôn, luôn là chân lý dù ở đâu !

Cho nên thấy được Thị Huyết dong binh đoàn rút lui, bọn họ, những dong binh giả của Gió Lào Phương Đông liền thở phào nhẹ nhõm, tránh được một trận ác chiến.

Nhưng, chỉ có hai người, không hề thấy nhẹ nhõm, ngược lại căng thẳng vô cùng.

Tại trong mắt đối phương, đều thấy được thận trọng cùng lo lắng, là đoàn phó Tô Bính cùng đoàn trưởng Tất Lam.

"Hắc Vân lại giở ra con bài gì a ? Thời cơ này tuyệt hảo như vậy, tại sao nàng không ra tay ? Rõ ràng là có lý do." Tô Bính nói.

Tất Lam nhìn vào biểu đồ trên bàn, nói: "Hắc Vân rất thông thạo Tiềm Hành chi đạo, nói không chừng bây giờ đã lên đoàn xe chúng ta a."

Tô Bính kinh ngạc: "Không thể nào ! Chúng ta cho dựng thủ hộ trận pháp, nếu như có người xâm nhập, không thể không biết."



Tất Lam nhìn vào bề mặt sáng màu xanh của trận pháp, hắn điểm một nơi nhất định, chỉ thấy toàn bộ khu vực sáng đó, bị lủng thành một mảng, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ.

Hắn nói: "Thấy rõ sao ? Ta đều có thể nhìn ra, ngươi tin Hắc Vân có thể hay không nhìn ra ?"

"Không thể nào, như vậy chúng ta phải cảnh báo cho toàn đoàn, đặc biệt nói cho mấy vị khách nhân biết, nói không chừng..." Tô Bính nói.

Tất Lam đưa tay chặn lại: "Nàng không có lý do làm hại người khác, như vậy sẽ càng khiến một kẻ cố gắng tiềm hành thêm nhiều rắc rối, đối với nàng lần này, hẳn là g·iết ta đi."

Lời này thong dong, nhưng lại để hai vị đoàn phó siết chặt người.

Tất Đông hô: "Đại ca, ngươi đang nói gì a ?"

Tất Lam khoát tay: "Hừ ! Sống c·hết có số, nhưng ta dù sao cũng là đoàn trưởng, không phải muốn g·iết liền g·iết, như nàng dám đến, ta tất để nàng bỏ ra thê thảm đại giới."

. . .

Hoang Thổ, là một vùng đất khô cằn nhỏ nằm giữa hai đại sâm lâm. Nói là nhỏ, thế nhưng cũng khiến cho đoàn xe mất một đoạn thời gian mới có thể băng qua được, mục tiêu của Gió Lào Phương Đông, chính là đến tiểu sâm lâm nằm giữa Hoang Thổ.

Đúng vậy, nơi khô cằn này, lại có một nhóm cây nhỏ, hội tụ lại một mảng xanh mơn nằm giữa Hoang Thổ.

Nó gọi là Hoang Lâm !

Ở giữa Hoang Lâm, nơi trung tâm nhất, có một hố sâu khủng bố, nhìn không thấy đáy. Miệng hố rộng vô cùng, người đứng bờ bên này khó thấy kẻ bên bờ kia.

Đây chính là cổ động mà dong binh đoàn hướng đến, cũng là nơi mà Hắc Thiên đám người kia đi vào. Nghe nói, trong này từng giấu lấy một vị Ma Vương.

Phải biết, muốn trở thành Vương giả, cần dài đăng đẳng thời gian mới thành công. Cũng không biết tôn Ma Vương kia sống trong động bao lâu, nhưng bên trong uẩn lấy nồng nặc Ma khí, đủ loại Ma vật, thậm chí Ma Thú đều xuất hiện trong động.

Đứng tại trên này nhìn xuống, có thể thấy gần vạn con Ma Thú sống thành bầy đàn, giống như phàm thú, không khỏi kh·iếp người.

. . .

_____

Hết chương.

~Mạnh.