Chương 71: Yêu Thú Sư !
Dong binh đoàn Gió Lào Phương Đông đi được đến đêm, quyết định dừng lại nghỉ chân, tại bên bờ đất trống nhóm lửa cắm trại.
Một khu cho khách nhân, tu sĩ.
Một khu cho dong binh giả.
Một khu cho chỉ huy dong binh đoàn.
Khu chỉ huy, có ba người đàn ông ngồi nhìn đám lửa cháy phần phật giữa đêm, đốm lửa bay bay lả chả, ngọn lửa phật phờ theo gió vừa đẹp mà vừa lung linh.
"Đoàn trưởng, đây là truyền tin quang phù từ Thanh Lộc Thành đưa đến, có kẻ đang theo đuôi chúng ta."
"Hừ ! Là Thị Huyết dong binh đoàn, do Hắc Vân yêu phụ kia dẫn đầu, xem ra bọn hắn là muốn lợi dụng lúc này ra tay ?"
"Đứng thứ hạng càng cao, được quyền lợi cũng càng nhiều, Thị Huyết dong binh đoàn sớm đã chờ ngày này. Đây là cơ hội duy nhất nếu bọn hắn muốn leo lên vị trí thứ hai, một khi để đoàn ta thành công trong chuyến này, Tất Lam đại ca có thể phá cảnh thành Tướng, Hắc Vân ả đàn bà dâm loằn kia cũng chỉ có nước bó tay chịu trận."
Tất Lam lẳng lặng ngồi nghe hai vị đoàn phó nói xong, mới nói: "Hắc Vân tu vi là Yêu Tướng sơ kỳ, Thị Huyết dong binh đoàn có thể đứng hạng thứ ba chính là nhờ có ả ta toạ trấn. Luận thực lực tổng hợp, dong binh đoàn chúng ta hơn một mảng lớn, nhưng luận đơn đả độc đấu thì Hắc Vân cường đại hơn bất kì ai trong ba người mình."
Hai vị đoàn phó trầm mặc xuống, giống như bất đắc dĩ, lát sau mới nói:
"Đoàn trưởng là đang lo lắng chúng ta sẽ thua ? Yêu Tướng sơ kỳ thì sao ? Dụng tổ hợp trận pháp của cả đoàn liền có thể đối phó ả."
"Tất Lam đại ca không ngại chia sẻ ưu phiền ra chứ ?"
"Dựa theo hiểu rõ của ta với nàng, Hắc Vân đầu óc rất khôn khéo lại quả quyết tàn nhẫn. Vì thế mà nàng dám lấy Thị Huyết danh xưng đặt cho đoàn, đối với dong binh đoàn chúng ta, nàng hẳn là không khờ dại xuống tay trực diện, mà sẽ sử dụng mưu kế."
Đoàn phó Tất Đông, em trai Tất Lam giật mình: "Nếu như vậy chúng ta không có thế phản kháng, một khi để nàng tiếp cận, sau đó lợi dụng sơ hở đánh lén, bằng tu vi của nàng ai có thể chịu được ? Khốn kiếp !"
Đoàn phó Tô Bính nói: "Nếu như vậy, chúng ta phải nhanh chân đến vị trí kia, đồng thời tận sức tránh né nàng ra, nghe nói Càng Long dong binh đoàn đã đến Hoang Thổ cổ hang động kia, chỉ cần có nhiều người chứng kiến, ta tin Hắc Vân không dám làm càn."
Tất Lam gật đầu nói phải, trong lòng thật ra còn một câu không nói, Hắc Vân rất xảo trá, hắn là sợ hai vị đoàn phó sẽ bị mua chuộc.
Dù sao, đây cũng là thời khắc sinh tử, đối với hắn là c·ái c·hết chờ đợi, mà đối với thành viên trong đoàn, chỉ là đổi một đoàn trưởng mới.
Dong binh giả, trọng nhất là chữ tín cùng nghĩa khí. Đặc biệt khi đã kết đồng đội, là trải qua sinh tử kề vai, hoạn nạn có nhau mà lập thành, khi đó tương đương bản thân sẵn sàng giao lại phía sau lưng, nơi mà mình không thấy được cho người khác thủ hộ.
Người kia, có thể là hậu thuẫn vững chắc. Mà người kia, cũng có thể là cây dao hai lưỡi.
. . .
Thị Huyết dong binh đoàn, tại trong đêm không nghỉ ngơi, vẫn tiếp tục cho ngựa phi nước tốc đuổi theo phía trước.
Có hết thảy bốn toa xe, lấy toa lớn nhất phía trước dẫn đầu, ba toa còn lại nối thành hàng thẳng liền kề phía sau. Hắc Vân lúc này đang ngồi tại toa đầu tiên, dung mạo nàng ước chừng ba mươi, có khí khái của một vị chưởng quỹ, phù hợp dong binh đoàn trưởng, một cỗ già dặn kinh nghiệm, từng trải sự đời hằn sâu trên khuôn mặt nàng.
Lúc này, thân nàng không mặc nội y, chỉ khoát vải mỏng như lụa, từ bên ngoài liền thấy rõ mồn một bên trong, nàng đang đặt mông trên ghế, khoé miệng thì mỉm cười tà dâm.
Ghế này, do sáu người thanh niên lực lưỡng, thân hình gợi cảm, da thịt săn chắc đang thoát y ghép lại.
Mà Hắc Vân thì vô cùng thích thú, giống như đại gia hào, toàn bộ những thứ ở đây đều được nàng bao lấy, tuỳ nàng sử dụng.
"Phi ! Phi !" Roi mây do xa phu ngồi ngoài trước thúc ngựa không dứt.
Hắc Vân giống như không quan tâm gì khác, tại trong toa xe trắng trợn làm bậy, tiếng rên rỉ vang vọng đêm tĩnh, khiến người ta không khỏi siết chặt.
. . .
Nhất Dạ Thiên Thu hoá trang thành Dạ Không, trà trộn vào đám khách nhân tu sĩ trong Gió Lào Phương Đông, hắn nhắm mắt dưỡng thần, lấy tinh thần ý thức tụ vào ý thức hải, xem xét loại Cổ.
Tinh thần thể khổng lồ của Dược Vương Nhất Dạ vẫn còn đó, nhưng có vẻ ngưng thực hơn một chút nhỏ, có lẽ do tu vi tịnh tiến thành Yêu Tinh. Đồng thời, trên hai bàn tay, nằm đó hai con tiểu Cổ, là Yêu Cổ cùng Băng Huyễn Cổ.
Hắn lấy ra < Vô Danh Kỳ Kinh > dọc theo trang thứ nhất nhìn vào chữ Cổ, không có bất kì phát hiện mới. Hắn lại dụng lực lượng tinh thần cấp 11, kích phát Tinh Thần Giản cố thử lại một phen, nhưng vẫn không có gì.
Bỗng, chữ Dược hiện ra bên cạnh chữ Cổ, trong Dược có đề rõ nội dung:
"Vạn đầu Cổ đều từ nhỏ yếu mà đi lên, muốn mạnh thì phải thực. Riêng Cổ, muốn thực trước cần đúng, thực sai thì Cổ suy, Cổ suy thậm chí tử."
"Yêu Cổ mạng Hoả, lấy Huyết Hải Thú làm năng lượng."
"Tầm Cổ mạng Kim, cần Kim Linh cổ động khai hoa."
. . .
"Băng Huyễn Cổ mạng Thuỷ, do Hải Thú sinh gốc."
. . .
"Độc Vương Cổ mạng Mộc, đến Tẩm Thi Lăng sinh nhai."
. . .
Nhất Dạ Thiên Thu càng đọc càng si mê, càng không thể dứt, lượng kiến thức nhiều đến đáng sợ này, vừa khiến người ta đỏ mắt mà càng khiến người ta dễ bấn loạn.
Mỗi một loại thức ăn, đều vô cùng khó gặp, tỉ như Yêu Cổ cần Huyết Hải Thú. Loại này chỉ có ở Huyết Hồ nằm trong Huyết Hải Đại Sâm Lâm, Huyết Hải Thú một khí rời nước sẽ tan chảy, đây là quy luật xưa nay.
Như vậy, làm sao có thể bắt nó, còn cho Yêu Cổ ăn đây ?
Trước khi suy nghĩ những thứ này, hắn đã cắn vào đầu lưỡi, để cảnh tỉnh bản thân khôi phục tinh thần, một khi quá mức chịu đựng, tại cảnh giới yếu nhỏ như bây giờ rất dễ tẩu hoả nhập ma.
"Huynh đài !"
Bỗng nhiên một âm thanh vang lên, là một vị thiếu niên nam tử.
"Ta gọi Phi Vũ, là một tán tu, thật có lỗi nếu như làm phiền đến ngươi. Nhưng thứ ta nói thẳng, ta thấy ngươi rất đặc biệt a, ta từ nhỏ đi theo gia gia học tập, bản thân là Yêu Thú Sư, cho nên đối với huyết mạch hiếm hoi rất mẫn cảm."
"Dạ Điểu nhất mạch không phải luôn sống dưới Vô Danh Đại Vực sao ? Thật là kì lạ a, ta tại cổ điển dò tra rất nhiều, thật là lần đầu tiên thấy tu sĩ tộc Dạ Điểu xuất hiện trên thế gian a ?"
"Huynh đệ ! Dưới Vô Danh Đại Vực hoàn cảnh ra sao a ? Đúng rồi, ở đó có Xích Ngô nhất tộc chứ, các ngươi hai tộc luôn luôn mâu thuẫn sao ?"
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn chằm chằm thiếu niên đang nói không ngừng này, độ tuổi ước chừng mười lăm, mặc áo bào tro, đầu cột dây trúc để cao, cũng có nét tuấn tú đôi chút.
Nhìn ánh mắt hắn, Nhất Dạ Thiên Thu thật có cảm giác đối phương không dối, mà là thật lòng đang hỏi han.
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Yêu Thú Sư a, không nghĩ là Yêu Thú Sư, ta như là điều đặc biệt, thì ngươi lại càng đặc biệt a. Yêu tộc, gốc chính là thú, Yêu Thú Sư thuần hoá lại là thú, khác gì thuần Yêu tộc a. Thật thú vị, thật thú vị !"
Phi Vũ giật mình: "Không nghĩ đến Dạ Điểu nhất tộc lại có hiểu biết như vậy, xem ra không giống như lời đồn a, tộc của huynh đài đây chỉ là lánh đời, thực lực hẳn là rất cao a."
"Không sao ! Yêu Thú Sư cũng có qui tắc riêng, không phải ai cũng như ai, hầu như chúng ta chỉ thuần hoá Hoang Thú, mà không phải thuần hoá Yêu tộc tu sĩ, nên là huynh đài chớ cười chê."
Nhất Dạ Thiên Thu cười to: "Ha hả ! Ta chỉ đùa thôi, Yêu Thú Sư tại mấy nghìn năm trước vốn dĩ cũng lừng lẫy thiên hạ, có thể hiệu triệu gần nghìn đầu thú vì mình sở dụng. Năm đó khoáng thế chi chiến, Kim Hậu cùng Nhân Đế bàn cờ kia, Phi Mạc Qua hay là khống chế cùng lúc 666 con hung thú, từ trên không cho đến dưới nước muôn vàn chủng loại. Hắn lúc kia là một trong mấy vị đại tướng của Yêu tộc, có thể thét ra lửa a, ha ha !"
Phi Vũ rơi vào suy tư giống như chưa hiểu được, chợt kinh hãi nói: "Cái gì ! Huynh đài biết tộc tổ nhà ta sao ? Mạc Qua lão tổ chính là vị Yêu Thú Sư vĩ đại nhất trong tộc ta a, lão tổ chính là mục đích của ta muốn đạt đến. Không, sau này Vũ còn muốn cường đại hơn lão tổ, có thể chăm lo cho tộc mình."
Ánh mắt hắn kiên định, giống như rất quyết tâm kia, lại để cho Nhất Dạ Thiên Thu cười to một trận giải trí.
Tiếp đó, Phi Vũ trước sau cùng hắn bồi bạn, theo lời nói của người này mới biết, hắn chỉ đến Thanh Lộc Thành tham gia Luyện Dược Luận Hội để mở mang tầm mắt, gia phủ thì sống tại Đào Hoa đại sâm lâm.
Vốn dĩ, dự tính sau khi Thăng Hoa Yến kết thúc, liền trở về Đào Hoa. Thế nhưng lại phong phanh nghe được tin tức về cổ động quật nào đó, bỏ ra không ít tài của mới hiểu được chân tướng sự việc.
Hắn vốn dĩ rất tự tin về bản thân, nhưng chứng kiến Luyện Dược Luận Hội các vị thiên kiêu trổ tài mới biết, hoá ra bản thân còn rất bình thường. Mà qua đó, hắn vô tình phát hiện bản thân rất ngưỡng mộ kẻ tài năng, muốn được như vậy.
Dong binh đoàn Gió Lào Phương Đông đang đi tìm cổ hang động, hắn đương nhiên biết rõ chuyến này rất nguy hiểm nhưng vẫn tham gia. Một là vì hiếu kì, hai là vì gặp được người kia.
Hắn biết được, toàn bộ thiên tài trong cuộc thi luyện dược vừa rồi đều có mặt, hắn làm sao không hứng thú, cho nên sống c·hết dám đi theo.
Hắn lại không biết, người tên Dạ Không đang ngồi cạnh hắn, chính là thần tượng, người hắn rất muốn gặp, Nhất Dạ Thiên Thu.
. . .
____
Hết chương.
~Mạnh.