Chương 69: Kim Ngôn Của Oa Vương !
Dưới lời đề nghị đầy mê hoặc của Hạo Thần Tông, toàn bộ tu sĩ trẻ tuổi đều vì đó hưng phấn, đúng như Di Lang ba người suy diễn, giữa một Hạo gia đầy tài lực cùng một vị tương lai Vương giả, không ai không động lòng.
Cái lợi lớn nhất với bọn hắn, chính là danh vọng, quyền lực cùng địa vị. Không những vậy, ngay cả tộc đàn bọn hắn đều giống như diều gặp gió, cũng khiến người ta phải e dè. Hạo gia, thật có lực hấp dẫn như vậy !
Di Lang truyền âm: "Không tìm thấy ! Mẫu thân a, các ngươi có thể nhìn ra hay không ? Tại sao không thấy được ? Không lẽ Nhất Dạ công tử đã..."
Tàng Nhâm Yêu Quân truyền âm ngắt lời: "Hàm hồ ! Không có chuyện đó ! Thiếu chủ là hạng người gì, làm sao có thể tuỳ tiện ngã bài như vậy."
Tàng Nhâm Yêu Quân thất thố như vậy, để Di Loan Đại Chiến Mẫu đều lau mắt mà nhìn, dù sao nàng cũng biết Tàng Nhâm Yêu Quân từng làm tay sai thân cận cho Hạo Thiên, có thể nói là chó săn của Hạo gia. Di tộc không thể không kiêng kị y, bây giờ có thể đứng cùng một chỗ, là nàng tin tưởng vào pháp nhãn của con gái mình cùng Nhất Dạ Thiên Thu.
Một màn đấu pháp tại ngoại ô Hạo Thành kia, nàng hay là còn nhớ rõ, một tên Yêu Thú lại đơn đả độc đấu cùng lúc với mấy chục tên Yêu Quái, thậm chí q·uấy n·hiễu cả Tứ Đại Thiên Vương.
Phải biết, Tứ Đại Thiên Vương dù tu vi là Yêu Tướng thế nhưng tổ hợp trận bốn người lại có thể đấu lại Tam Sinh, một vị Yêu Quân sơ kỳ. Trong bọn hắn, từng cái đều là cao thủ, một khi đột phá Quân cảnh, hợp kích liền là một cỗ lực lượng khó thể cân nhắc.
Yêu tộc tu sĩ nhiều không kể siết, thế nhưng có thể hoàn mỹ kết hợp nhau như vậy e rằng chỉ có ba nơi, Ngũ Lão Tinh trong Công Hội Luyện Dược Sư, Hắc Bạch Song Hầu ở Hầu tộc tổ địa, cùng Tứ Đại Thiên Vương của Hạo gia.
Cho nên, khi Di Loan thấy được khả năng của Nhất Dạ Thiên Thu, nàng không vội ra tay, mà lại một mực quan sát, thẳng đến Mạnh Bà Yêu Quân xuất hiện mới thôi.
Về phần Tàng Nhâm Yêu Quân, hắn đã đánh cược toàn bộ vốn liếng vào đối phương, chỉ bằng việc hắn đứng tại doanh trại của Di tộc đã biểu lộ rõ nhất thái độ của hắn, mà điều này làm sao qua mắt được Hạo Thần Tông. Phản Hạo Thiên, bỏ Hạo gia, là quyết định hắn chọn, cho nên bây giờ hắn chỉ có thể phóng lao liền theo lao, không thể quay đầu.
Dù hắn muốn quay đi nữa, Hạo Thần Tông cũng không tha hắn !
Tàng Thiên đại sâm lâm này, có thể ép được Hạo Thần Tông chỉ có ba người, Kim Trụ, Oa Vương cùng Tiểu Thế Tôn.
"Hạo Thần Tông dù sao cũng là Vương Sứ của Kim Trụ, Tiểu Thế Tôn có thể ép được hắn một đầu sao ?" Di Lang chau mày truyền âm hỏi.
"Còn tuỳ thuộc vào phân lượng của vị Tiểu Thế Tôn này trong lòng Kim Trụ a !" Di Loan nói.
Ngoài chỗ báo danh.
Hạo Thần Tông ngồi trên ghế lớn, hai mắt nhắm lại dưỡng thần, mà quản lý toàn cục lúc này thì giao cho Mạnh Bà Yêu Quân.
Rốt cuộc không bao lâu sau, trên sân chỉ còn duy nhất một vị nam tử mặc hắc bào, hắn bình phàm đến mức người ta nhìn cũng lười nhác, nhưng khí tức lại có chút dị biệt.
Dị biệt, chính là khó thấy, hiếm gặp, cái này khiến cho Mạnh Bà Yêu Quân nổi lên lòng hứng thú, ra sức hỏi thăm.
Rốt cuộc biết được đáp án, đối phương chính là Dạ Điểu nhất tộc, chuyên sống tại nơi sâu, mà còn là đại vực, Vô Danh Đại Vực.
"Thiếu niên, quý danh ngươi là gì ? Không ngờ lão nô có thể chứng kiến kẻ chảy xuôi Dạ Điểu huyết mạch, quả thật hiếm thấy vô cùng. Hạo gia ta đối với các tộc thì xem như bạn, đối ngoại giới thì mở rộng giao tiếp, Dạ Điểu tiếng tăm lừng lẫy thống trị Vô Danh Đại Vực luôn khiến Hạo gia có lòng ngưỡng mộ. Không biết ngươi có bằng lòng kết xuống minh hữu cùng Hạo gia ta hay không ?" Mạnh Bà cười nói.
Thiếu niên Dạ Điểu này không phải ai khác, chính là Nhất Dạ Thiên Thu, hắn đang sử dụng bí thuật, lại mượn huyết dịch của con Dạ Điểu dưới Vô Danh Tiểu Vực lúc trước, tạo ra một lớp da mới, dựng một đoạn huyết mạch giả.
Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Mạnh Bà quá lời rồi ! Được một vị uy tín lâu năm Yêu Quân khen tốt, ta thật rất hưởng thụ a. Ta gọi Dạ Không, lần đầu rời đại vực đi lịch luyện, được Hạo gia để tâm tới thì còn gì hơn. Hảo, đương nhiên ký kết minh hữu !" Nói xong, Nhất Dạ Thiên Thu sảng khoái cười lớn.
Thấy hắn mặt mũi bình phàm, lại thô tục như vậy, không khỏi khiến cho Mạnh Bà chau mày, bởi vì theo lời đồn, Dạ Điểu trời sinh tính cách cao ngạo, thấy Dạ Không này lỗ mãng, khiến nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hữu mưu, mới là đáng sợ. Hữu dũng, tất tầm thường.
Theo nàng, Dạ Không là kẻ hữu dũng vô mưu, như vậy càng dễ bị Hạo gia thâu tóm. Mà Hạo gia mục đích lần này cũng chỉ đại khái kết nạp một nhóm tu sĩ lớn có tiềm năng nhằm phục vụ cho tương lai, cho nên quá trình Hạo gia cùng Dạ Không kết xuống minh hữu được diễn ra nhanh chóng.
Không tìm được Tiểu Thế Tôn, Di Lang ba người tâm từ lâu đã nguội ngắt, dù sao Hạo Thần Tông mục đích chính cũng đã làm được, ở đây toàn bộ tu sĩ đều bị hắn mua chuộc, vì tương lai Hạo gia bày xuống Vương lộ. Một khi Hạo Thần Tông phá vào Vương cảnh, cực thứ ba sẽ nhanh chóng được thành lập, Tàng Thiên có lẽ sẽ không còn độc tôn Tàng gia, mà thêm vào đó là Hạo gia.
Nhất Dạ Thiên Thu bị bạo tạc mà c·hết cũng sớm bị truyền ra ngoài, khiến cho bao nhiêu người đều ngỡ ngàng tiếc nuối, phần lớn trong đó là luyện dược sư ở đại sâm lâm này, mà thảm nhất là Tàng Nhâm Yêu Quân, vô pháp tin tưởng chuyện này, phải đi vào Di tộc gia viên tĩnh dưỡng một thời gian.
Vui mừng nhất không ai khác, chính là Hạo gia. Hạo Ninh mấy người kia thì càng được Hạo Ba hết lòng khen thưởng vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, mà Hạo gia cao tầng thì lòng như hoa nở, vì bọn hắn biết rõ thân phận Tiểu Thế Tôn của Nhất Dạ Thiên Thu là thật. Một khi Tiểu Thế Tôn c·hết, có lẽ Kim Trụ sẽ sắc phong người mới, Nhất Dạ Thiên Thu sẽ không còn là mối nguy hại đối với Hạo gia.
Thậm chí Hạo gia còn cho rằng đây là thiên ý, thời đại của Hạo gia sắp đến !
Bọn hắn không biết được, người gọi là Dạ Không kia, mới là kẻ bọn hắn đang dè chừng tìm kiếm, ngược lại tốt, còn nhiệt tình vẫy tay chào đón.
Nếu như đổi Dạ Không thành Nhất Dạ Thiên Thu lúc này, Hạo gia g·iết còn không kịp huống hồ tiếp đãi, dù sao mâu thuẫn giữa họ đã quá lớn.
. . .
Tại gia viên của Hạo Phủ, lúc này Nhất Dạ Thiên Thu đang có được từng giây phút hiếm hoi để thư giãn, tất cả là nhờ vào thân phận Dạ Không.
Bởi vì Hạo gia không chỉ có một vị Yêu Quân, thậm chí còn có tồn tại ở cấp Bán Vương như Hạo Thần Tông cho nên từ đầu đến cuối Nhất Dạ Thiên Thu không dám lơ là, mà đặt mình ở trạng thái vừa thư thả vừa cảnh giác.
Nếu quá cảnh giác, có thể khiến người ta sinh nghi. Nhưng nếu quá thư thả, lại dễ biến khéo thành vụn.
. . .
Đêm đến, minh nguyệt dạ Hạo Thành.
Một đạo truyền tin quang phù bay thẳng vào cửa phòng Dạ Không, khiến cho một mực ngồi xếp bằng trên giường vị thiếu niên kia phải mở mắt đón lấy.
Quang phù không có tên, chỉ vẻn vẹn bốn chữ "Hẹn dưới ánh trăng !"
Nhất Dạ Thiên Thu chau mày tự hỏi, chợt nghĩ đến cái gì, hắn mở cửa phòng bước ra ngoài hiên, trên sân lớn có bày bàn đá, mà không biết từ lúc nào đã ngồi đó một vị trung niên nam tử.
Hắn dáng người thon thả, nhìn qua ước chừng ba mươi hơn, có một cỗ khí tràng riêng pha lẫn nhu hoà, dẻo dai.
Thấy người này xong, Nhất Dạ Thiên Thu không khỏi kinh ngạc, bởi vì người này tiếng tăm rất lớn, là một trong Thập Trụ của Yêu tộc.
Oa Trụ ! Con trai trưởng của Kim Trụ !
Hắn bước ra ngoài, giả bộ bày ra một bộ dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa cảnh giới nói: "Không biết tiền bối đây là ?"
Oa Vương thấy vậy cười: "Không cần sợ ! Trước đến đây ngồi, bản Vương có chuyện cần thương lượng với ngươi."
Nghe hai từ "bản Vương" nếu là người khác e rằng sẽ vội vàng hành lễ, bởi dám xưng Vương liền không phải chuyện đùa, một khi có kẻ lấy Vương giả ra làm trò cười, nếu để phát hiện liền phải c·hết.
Nhẹ, chỉ c·hết một mình. Nặng, c·hết theo cả tộc.
Dạ Không lộ ra giật mình: "Bái kiến Yêu Vương đại nhân !"
Oa Vương gật đầu: "Miễn lễ ! Ngồi đi !"
"Ngươi sẽ dùng gương mặt này nói chuyện cùng bản Vương sao ?"
Dạ Không cười: "Quả nhiên không thể qua mặt được Yêu Vương đại nhân a. Xem ra vãn bối thất lễ rồi !"
Nói xong, hắn bỏ xuống thân phận Dạ Không, lấy chân thân nói chuyện, dưới ánh trăng rủ xuống, tia sáng vươn rộng trên mái tóc tuyết sương, vừa phát ra dị quang vừa xoã dài tựa thác nước, khiến cho người ta không khỏi rơi vào si mê.
Ngay cả Oa Vương đều than thở với nhan sắc ma mị này, đủ thấy nam tử này yêu nghiệt ra sao !
Oa Vương nói: "Bản Vương sẽ đi thẳng vào vấn đề chính, ngươi biết qua Kim Trụ, như vậy biết Oa Trụ sao ?"
Thấy đối phương ngập ngừng, Oa Vương nói: "Cứ nói thẳng là được."
"Oa Trụ, một trong hai chúa tể ở Tàng Thiên đại sâm lâm, trời sinh tu Oa Hoàng Đạo, đi ngược với quy củ tu Kim Đạo của nơi này, cho nên gặp phải phản đối kịch liệt, ngay cả phụ thân mình Kim Trụ đều bất mãn." Nhất Dạ Thiên Thu nói thẳng.
Oa Vương không những không giận, ngược lại cười, nói: "Không cần dài dòng như vậy, bản Vương không trách ngươi. Bây giờ, ta muốn biết một vị quán quân Luyện Dược Luận Hội tại sao lại muốn đến đây ? Thậm chí còn cải trang đi vào Kim Thiên Môn. Ngươi được Kim Trụ phong Tiểu Thế Tôn cũng là thật đi, nhưng tại sao lại sử dụng thân phận khác đây ?"
Nhất Dạ Thiên Thu bình tĩnh nói: "Oa Trụ là đang trách vãn bối vì sao không dùng thân phận Tiểu Thế Tôn áp lại Thần Tông Yêu Quân sao ?"
Thấy Oa Vương không nói mà lẳng lặng nhìn mình, thế là hắn nói tiếp: "Thứ cho vãn bối mạo phạm, Tiểu Thế Tôn thân phận này là Kim Trụ ném cho ta, bắt ta phải nhận mà không phải ta nguyện ý. Ta thân vốn dĩ là tu sĩ của Cổ Hoạ đại sâm lâm, mặt khác còn là chưởng quản Ngoại Phủ của Luyện Dược Sư Công Hội, đã rất đau đầu để làm xuể. Cho nên bằng tu vi như bây giờ, vãn bối không dám tự đưa mình vào thế khó."
Oa Vương giống như chờ đợi từ lâu, hai mắt sáng rỡ nói: "Ha hả ! Hiểu, bản Vương hiểu ! Thì ra là vậy, phụ vương thật rất hồ đồ, tuỳ tiện ép người khác làm Tiểu Thế Tôn như vậy là thật không đúng."
Bỗng nhiên đang nói hắn dừng lại, hai mắt híp lại dần, tựa như đang âm mưu chuyện gì, nói: "Một cái Tiểu Thế Tôn không khiến ngươi dám chống Hạo gia. Như vậy, thêm một cái Đồng Tôn thì sao đây ?"
Nhất Dạ Thiên Thu hai mắt co rụt lại, lộ ra kinh ngạc, bởi vì Đồng Tôn thân phận này chính là tương tự Tiểu Thế Tôn, khác biệt chỉ là phong hào, nhưng đều là phục vụ cho Vương giả.
Thay Kim Trụ ngạo thị thế gian, là Tiểu Thế Tôn.
Như vậy, thay Oa Trụ chấp chưởng tộc luật, là Đồng Tôn.
Không cho Nhất Dạ Thiên Thu cơ hội từ chối, Oa Vương trầm giọng: "Nhất Dạ Thiên Thu."
"Có !" Nhất Dạ Thiên Thu hai mắt đờ đẫn.
"Từ nay thay bản Vương chấp chưởng tộc luật, phong ngươi Đồng Tôn, yêu chúng quỳ bái !"
Oa Vương từng chữ trong lời nói giống như hoá thành Kim Tự, Kim Tự từ miệng hắn bay ra ngoài, vụt tận trời cao, mỗi một chữ nhanh chóng bành trướng đến mấy nghìn dặm, che kín thương khung, đả động chúng sinh, vạn yêu kinh hãi.
Mà hai chữ Đồng Tôn thì giống như tinh tế hoa văn, rụng rơi từ trời cao xuống, hoá thành hắc tự lạc ấn lên cổ Nhất Dạ Thiên Thu.
Cổ hắn vốn dĩ tuyết trắng nhuận ngọc, bây giờ càng làm nổi bật hai chữ Đồng Tôn, càng tôn lên mị sắc của hắn.
Nhất Dạ Thiên Thu cắn nát đầu lưỡi, từ miệng chảy xuôi huyết dịch, mới khiến mình tỉnh táo lại, nhưng phát hiện Oa Vương đã biến mất từ lâu, chỉ còn bản thân ngồi thẩn thờ ở đây.
Đây là Oa Vương, đây là sức mạnh của Oa Hoàng Đạo, khẩu xuất Kim Ngôn, giống như trời sinh đế hoàng, một câu có thể phách lạc giang sơn, huống chi hắn chỉ là một tiểu Yêu Tinh.
Như vừa rồi, Oa Vương muốn hắn t·ự v·ẫn, hắn cũng sẽ không chút do dự xuống tay với chính mình.
Nhất Dạ Thiên Thu trước tiên lau v·ết m·áu, lại nhanh nhất có thể dịch dung thành Dạ Không, dù sao đây là Hạo gia, không thể lơ là. Mà trên thiên khung mấy chục cái Kim Tự cũng dần dần tan biến, sau đêm nay, toàn bộ Tàng Thiên đại sâm lâm đều vì đó rung động.
Một người, cùng lúc có hai thân phận cao quý. Nhất Dạ Thiên Thu, đương kim Tiểu Thế Tôn, đương đại Đồng Tôn.
. . .
____
Hết chương.
Chương này viết mệt ây !! Mong độc giả thích ây :D
~Mạnh.