Chương 68: Dã Tâm Của Hạo Gia
"Còn gì khác không ?" Nhất Dạ Thiên Thu trầm tư nói.
"Không có, lão nô cam đoan chuyện này. Thậm chí ta từng lấy tinh thần lực hoá thân thể đích thân đến dò la, chỉ là vô ích." Hoa Tử Kiếp nói.
Hắn lại nói tiếp: "Thạch điêu này năm đó không biết ai chế tạo ra, nhưng tuyệt đối thủ pháp rất cao, người nhìn xem, không biết là lão nô lú lẫn hay là bức điêu này thật sự có hồn, giống như nó đang nhìn chằm chằm chúng ta a. Đặc biệt là, viên ngọc đính giữa hai đầu lông mày kia."
Nhất Dạ Thiên Thu vốn dĩ bình tĩnh, nhưng nghe đến đây lại giật mình, bởi vì hắn không thấy được viên ngọc đó. Thế là hắn lấy tinh thần lực ngưng tụ tại hai mắt, muốn nhìn rõ thực hư, hoá ra đây là sự thật.
Đoạ Lạc Thố ở một bên không kìm lòng được, nhỏ giọng nói: "Lão già kia tu vi quá cao có thể một lần nhìn ra, ngươi tu vi thấp như vậy, cho nên cần phải ngưng tụ tinh thần lực là phải. A, làm sao ! Bản toạ nói là thật, sao lại liếc ta a..."
Nhất Dạ Thiên Thu thật ra hiểu rõ điểm này, thứ làm hắn suy tư chính là, năm đó hắn tạc tượng, chưa từng đính viên ngọc kia lên trán của thạch điêu, như vậy viên ngọc này là ý gì ?
Hắn hỏi Hoa Tử Kiếp: "Tử Kiếp, ngươi sống tại Dược Viên đã rất lâu, có từng đi ra bên ngoài sao ?"
Hoa Tử Kiếp trả lời: "Như chủ nhân thấy, bởi vì hai loại đại trận kia ràng buộc, lão nô vô pháp đi ra một bước. Tại thời kỳ đỉnh cao nhất của ta, lúc tuổi thiếu thời huyết khí dồi dào nhất kia, từng vận dụng toàn bộ sức bình sinh để liều một lần, nhưng cay đắng phát hiện, hoá ra không chỉ có hai loại đại trận ràng buộc, Kim Cung này càng là một lồng giam lỏng, không thể trốn được !"
Nói đến đây, giọng hắn nặng nề tâm sự, giống như rất đau buồn.
"Nhưng để phát hiện Kim Cung này là lồng giam như ngươi nói, hẳn là ngươi phải tạm thời phá vỡ được hai đại trận a ?" Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt sắc bén hỏi.
"Phải, cái gọi là tạm thời, chính là tạm thời phá vỡ năng lượng của hai trận, lợi dụng lúc nhật nguyệt giao thao, linh khí tán loạn nhất để tránh né trận cơ. Nhưng hai trận này là một loại tự hành đại trận, người bố trí suy tính rất kĩ, hẳn đã lợi dụng thiên thời địa lợi, đồng thời lấy Ngũ Hành Thổ cùng Kim Cung thậm chí toàn bộ Kim Sào để bố trận, vô cùng đáng sợ. Đến hiện tại, hai trận từ lâu đã tự khôi phục, lão nô bất lực hoàn toàn a."
Nói đến đây, hắn nhìn về Nhất Dạ Thiên Thu, tỏ vẻ kính sợ sâu đậm, vì hắn biết kẻ bố trận kia chính là vị thiếu niên này. Trên đời này, chỉ có người bố trận mới có thể dễ dàng vận hành hai đại trận cùng một lúc như vậy.
Nếu như là Trận Sư, ít nhất cần đạt đến Vương cảnh, tất thuộc Đại Yêu mới làm được.
Nên nhớ, Nhất Dạ Thiên Thu tu vi hiện tại chỉ là Yêu Tinh dạng Tiểu Yêu Cảnh, lại có thể dễ dàng thao túng, nói rõ đối phương bất phàm.
Trong lòng Hoa Tử Kiếp biết rõ, đạo nhân ảnh khổng lồ xuất hiện trong chiêu Nhất Dạ Không Thiên Ấn kia, mới là người gieo trồng mình xuống, cũng là kẻ bố trí hai đại trận.
Mà hắn cả gan suy đoán, vị thiếu niên tóc trắng trước mắt này, chính là bị vị kia đoạt xá thân thể, chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao một tên Yêu Tinh điều khiển cùng lúc hai trận.
Nhất Dạ Thiên Thu ném lục giới chỉ ra ngoài, chắp tay phía sau nhẹ nhàng nói: "Hừ ! Còn chưa nói thật, đừng nói là ngươi, cho dù Vương cảnh tu sĩ, thậm chí Trận Vương lợi dụng thời điểm nhật nguyệt giao thoa đi nữa, cũng đừng hòng phá trận. Bản Vương cỡ nào hao tâm tổn trí bố trận cho Kim Hậu, nói phá liền phá hay sao ? Nói, ai là kẻ giật dây, hoặc là ngươi hồn phi phách tán ngay bây giờ."
Lục giới chỉ văng ra phía sau lập tức phá vỡ, hoá ra thân ảnh Hoa Tử Kiếp, hắn quỳ một chân khom đầu, giọng run run nói: "Lão nô nói a, là vị đại nhân kia, lão nô không thấy rõ thân ảnh của hắn, chỉ biết hắn tu là Kiếm Đạo, tu vi tuyệt đại vô cùng, dường như là Vương giả trong kiếm. Chính vì hắn giúp sức, mới có thể khiến cho hai loại đại trận vốn dĩ suy yếu càng thêm lung lay, lão nô vì đó mà thoát khốn a."
"Kiếm Vương ? Nếu như hắn cũng là kẻ để lại kiếm tích trên Kim Sơn, như vậy liền dễ hiểu a." Nhất Dạ Thiên Thu nói.
Hắn nắm giữ nửa đoạn linh hồn của Hoa Tử Kiếp, chỉ cần vận dụng một chút thủ đoạn liền có thể phát hiện thật hư trong đó. Cho nên đối với chuyện liên quan Kiếm Vương, hắn tin tưởng Hoa Tử Kiếp không dám nói dối.
Tiếp đó, hắn dùng vũ lực hái xuống viên ngọc, ngọc này tròn nhẵn, giống như thuỷ tinh trong suốt, long lanh như sao ngời.
Hành động này cả kinh Đoạ Lạc Thố cùng Hoa Tử Kiếp, nhưng nghĩ đến thiếu niên tóc trắng này bất phàm, liền không dùng lẽ thường để cân nhắc.
"Tử Kiếp, hẳn sắp đến giờ bị đào thải ra Kim Giới. Bởi vì giới hạn tu vi, ta không dám chắc có thể mang ngươi ra ngoại giới hay không, nhưng nếu thành công, ngươi phải lập tức chặt đứt sinh mệnh, chỉ có như vậy ngươi mới có thể sống."
Thấy trong mắt Hoa Tử Kiếp đầy vẻ nghi hoặc cùng hãi nhiên, Nhất Dạ Thiên Thu không nói tiếp, ngón tay vươn lên cao, điểm tại mi tâm y.
Trên ngón tay chảy xuôi tinh thần lực ý lực, nó có màu huỳnh quang xanh dương, giống như sợi khí truyền vào ý thức hải của Hoa Tử Kiếp.
Hoa Tử Kiếp biểu cảm ngày càng kì hoặc, lộ ra biểu cảm sợ hãi cùng khó tin, cuối cùng là tin phục. Hai mắt hắn hiện đầy quang mang, giống như tiếp nhận tuyệt đại tri thức.
"Khô Lâu Tử Tuyệt !" Hoa Tử Kiếp run giọng.
"Mau nắm thức thứ nhất, ta đã tối giản nó nhất có thể, thức thứ nhất này có thể giúp ngươi giả c·hết."
Nhất Dạ Thiên Thu vừa nói xong, một nén nhang không đến, trời đất vang lên tiếng chuông vọng, lan khắp Kim Giới.
"Tang !"
Giờ đã đến, ba ngày ba đêm kết thúc, Kim Thiên Môn tái hiện Khấp Huyết Giới, đào thải toàn bộ tu sĩ tham dự lần này.
Nhất Dạ Thiên Thu ném Đoạ Lạc Thố vào Hắc Quan Tài, đeo lục giới chỉ do Hoa Tử Kiếp biến thành vào ngón tay, trên người sử dụng dịch dung thuật, hoá trang thành một người tu sĩ khác.
E rằng với khả năng của hắn, ngay cả Yêu Quân đều vô pháp nhìn ra thật hư.
. . .
Ngoại giới, phía trước Kim Thiên Môn.
Lãnh địa của Tàng Thiên đại sâm lâm, nằm ở cực đông Hạo Thành.
Lúc này, số người quan khán, còn nhiều hơn trước khi vào trong, vây kín đám người vừa ra ngoài, từng đạo ánh mắt vô cùng nóng bỏng giống như muốn xem thật kĩ những vị thiên kiêu này thu hoạch ra sao.
Ba ngày ba đêm, Kim Giới không chỉ có Kim Sào, Kim Sào chỉ là trọng yếu nhất một nơi cuối cùng. Tại Nhất Dạ Thiên Thu bế quan trong Hắc Quan Tài thời gian kia, người khác đã có thu hoạch không nhỏ, dù sao Kim Giới rộng lớn cơ duyên không ít.
Mà tại Nhất Dạ Thiên Thu bị bạo tạc "c·hết" đi lúc kia, Kim Sào liền trở thành tử địa không ai dám đến gần, dù cho đó là lần đầu tiên các tộc tiến đến thăm dò.
Có lẽ sau này, chuyện này không chừng sẽ lưu vào sử sách, trở thành cấm kỵ trong các tộc, khiến cho tu sĩ, hậu bối kiêng kị rất nhiều.
Nhất Dạ Thiên Thu đứng tại đám đông, người mặc hắc bào, đầu tóc đen nhánh, gương mặt bình bình không có nửa điểm đặc biệt thu hút, trong đám người, hắn thuộc dạng ném ở đó cũng không ai chú ý.
Nên nhớ, ở đây có thể đi vào Kim Thiên Môn đều là tu sĩ có thiên phú cao, có năng lực nhất định, được xem là thiên kiêu chi tử hay thiên kim tiểu thư các loại, hoặc là tông môn hạch tâm đệ tử,...Cho nên hoá thân này của Nhất Dạ Thiên Thu không khiến ai chú ý đến.
Bỗng dưng lúc này, đám đông rộ lên ồn ào, giống như có vị nhân vật nào đến, đang được bọn họ bái phỏng.
"Cái gì ! Hạo gia lão tổ xuất quan ?"
"Không lầm chứ ! Vừa vặn phù hợp ngay lúc này, chúng ta thật có cơ hội chứng kiến truyền kỳ nhân vật đó sao."
. . .
"Bái kiến Thần Tông Yêu Quân !"
Thần Tông, chính là Hạo Thần Tông, chính là lão tổ của Hạo gia.
Hạo Thần Tông, lưng hùm vai gấu, là một lão giả đầu tóc bạc phơ, nét mặt hung uy vô cùng. Mỗi một phần cơ bắp đều như cầu long, chỉ một ánh nhìn đều khiến người ta run sợ.
Giọng nói hắn trầm nặng, như từ vực sâu vọng lên tiếng gào: "Hỡi các vị thiên kiêu chi tử, ta là Hạo gia lão tổ. Lần này bản Quân đến đây là muốn chiêu tài, Hạo gia luận tài phú cùng thực lực tuyệt không kém ai, như các vị đồng ý, sẽ lập tức trở thành Hạo gia tân tú. Chỉ cần các vị hay tộc các vị gặp khó, Hạo gia lập tức đến giúp, chúng ta là kết xuống minh hữu vĩnh viễn. Đổi lại, khi Hạo gia cần đến, cũng mong các vị nghĩa bất dung từ ra tay phụ trợ."
Đám đông nghe xong xôn xao, riêng mấy vị tu sĩ vừa ra lúc nãy càng rung động, phải biết để có thể tham dự Kim Thiên Môn, bọn hắn đều phải trải qua thử thách của Hạo gia mới được.
Lục Tử Kiếp cho "dân đen" tại ngoại ô Hạo Thành, là một thử thách của Hạo gia.
Chỉ có thân phận cao quý, bối cảnh đủ lớn, mới có thể dễ dàng tham dự Kim Thiên Môn.
Nhưng những thứ đó là ai đề ra ? Không phải Hạo gia thì còn ai ? Nói cách khác, đám thiên kiêu chi tử này đều thông qua luật của Hạo gia mới có tư cách tham dự.
"Hừ ! Hạo gia quả nhiên dã tâm rất lớn, dám công khai chiêu binh gọi mã như vậy, đây là vì tương lai m·ưu đ·ồ, muốn soán ngôi Tàng gia sao ?" Di Lang thấp giọng nói.
Đại Chiến Mẫu Di tộc Di Loan đứng trước nàng lắc đầu nói: "Hạo Thần Tông không phải kẻ phàm, chớ ăn nói lung tung, hắn hẳn có thể nghe được lời con, như hắn vì lời vừa rồi mà cố ý kiếm cớ thì Di tộc sẽ gặp hoạ."
Di Lang sắc mặt tái nhợt, gật đầu nói phải.
Vì phòng ngừa, Di Loan dùng bí thuật truyền âm cho Di Lang nói: "Hạo gia thế lớn đã nhanh muốn thành, Di tộc ta không còn cách nào cản được. Ngươi nhìn hắn xem, đã hai trăm năm không thấy, tưởng chừng tuổi già sức yếu nhưng bây giờ lại long hành hổ bộ như vậy, nào có nửa phần hư nhược đây ? Hắn vốn dĩ là Yêu Quân đại viên mãn, bây giờ hẳn là đã đạt đến cảnh giới kia, Bán Vương."
Di Lang hãi nhiên: "Bán Vương ? Nghe nói cấp Bán Vương chỉ có vài người. Ở Cổ Hoạ đại sâm lâm nghe nói có vài vị như Hắc Tuyệt tộc trưởng, Thử Đại Tế Ti, Hổ Tâm lão tổ, cùng vị kia được tôn là Tẫn Vương ở Hầu tộc. Nhưng ở Tàng Thiên này, chỉ có mình hắn ?"
Di Loan Đại Chiến Mẫu gật đầu: "Tôn Tẫn có thể được phong vương tại Quân cảnh, là bằng thực lực mà có, dù sao người đó cũng là cháu chắc của Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu đại nhân. Hạo Thần Tôn hẳn chỉ ở mức Bán Vương, sẽ chưa cường đại đến mức sớm được phong Vương a !"
Nàng nói, nhưng trong mắt tràn đầy lo âu.
Thật ra còn một câu Di Loan không nói ra, đó là Hạo Thần Tông tiềm lực quá lớn, nhiều người sẽ rất tin tưởng hắn có thể đột phá vào Vương cảnh, trở thành trụ thứ mười một trong Yêu tộc.
Có thể quen biết, làm minh hữu của một vị Yêu Vương như vậy, sẽ là cỡ nào lợi thế ? Không cần nói cũng biết, mỗi một tu sĩ ở đây lúc này ánh mắt đều sáng ngời, đúng như nàng nghĩ.
Tàng Nhâm Yêu Quân truyền âm nói: "Như hắn thành Vương, Tàng Thiên đại sâm lâm lập tức phân chia tam cực, nội bộ sẽ càng mâu thuẫn. Oa Vương cùng Kim Trụ dưới ràng buộc của Tỳ Sa Hoàng sẽ không thể làm gì a. Như để hắn thành công chiêu mộ, tương lai Tàng Thiên đại sâm lâm sẽ bất ổn a."
Nghe vậy, ba người đều lo lắng, ánh mắt dõi theo đám thiên kiêu chi tử đang đứng, cả ba đều muốn tìm người kia. Bởi vì lúc này, có thể áp chế được Hạo Thần Tông chỉ có một người duy nhất.
Chính là tân nhiệm Tiểu Thế Tôn, Nhất Dạ Thiên Thu !
. . .
____
Hết chương.
Thấy hay đừng quên đề cử truyện :D cảm ơn.
~ Mạnh