Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Muốn Làm Thiên Địa Chi Tổ

Chương 67: Hoa Tử Kiếp Cùng Kim Phương Dạ Đỉnh




Chương 67: Hoa Tử Kiếp Cùng Kim Phương Dạ Đỉnh

Nhất Dạ Thiên Thu càng né càng rung động trong lòng, lão giả này tu vi ước chừng Yêu Tướng sơ kỳ, mặc dù chậm chạp thế nhưng lực lượng mười phần đủ, không có chút nào biểu hiện của tuổi già sức yếu.

Mỗi một lần thân ảnh hắn biến mất, đều tạo ra lỗ thủng trên mái nhà, đây không phải là biến mất, mà là tốc độ di chuyển của hắn quá nhanh gây ra vết tích hư hại.

"Hừ ! Tốc độ nhanh vô cùng, nhưng để phát động đòn thì lại luôn cần thời gian nhất định, đây là lý do ta không thấy hắn di chuyển nhưng lại né được đòn đánh."

Bỗng nhiên giữa sân lớn có biến.

Từ dưới lồng đất trồi lên một cây hoa tinh, nó tàn phá đất đai, mỗi một căn sợi rễ đều thô to dị thường, đợi đến chân thân nó lộ hết, càng to hơn cả Dược Viên, leo lên cả mái nhà tràn ra ngoài.

"Không ngờ năm đó trồng xuống hạt giống nhỏ, tưởng chừng bình phàm nhất lại là sống dai nhất. Ngươi hẳn đã thôn phệ tất cả cây khác để sống, mà thứ duy nhất ràng buộc ngươi chính là Ngũ Hành Đại Trận cùng Không Thiên Đại Trận a !"

"Ngươi hẳn nghĩ đến cả đời đều không thể thoát ra, thế nhưng sự xuất hiện của ta cùng hai loại đại trận lại khiến ngươi thấy được hi vọng a ! Ngươi là tính thao túng ta, khiến ta phá trận sao ?"

"A, lão đầu này hẳn là một phân thân tinh thần của ngươi a ! Chỉ một đạo ý nghĩ đã có tu vi cấp Yêu Tướng sơ kỳ, như để ngươi thoát khốn, không chừng chốc lát phá Vương cảnh a !"

Lão giả kia không nói gì, chỉ là một mực đứng nhìn Nhất Dạ Thiên Thu, sau đó nói: "Ngươi...là ai ?..."

Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Ta là kẻ tạo ra ngươi !"

Lão giả hai mắt trợn lên, hô: "Nói láo...c·hết !"

Nhất Dạ Thiên Thu sau khi biết rõ thân phận đối phương liền không nửa điểm do dự, thân lộn nhào trên không tránh né, hai tay kết ấn thay đổi, cột sáng màu trắng trên không Dược Viên theo đó đâm thẳng xuống, đập mạnh vào đỉnh đầu cây hoa tinh, hoa tinh giống như chịu đau đớn, thân cây lắc lư dữ dội, mà lão đầu đang truy đuổi cũng chợt phun một ngụm tinh huyết bay ngược về sau.

Nhất Dạ Thiên Thu thấy vậy, lại niệm ấn, Ngũ Hành chi lực bộc phát, đốt rụi những sợi rễ dài, thiêu tận những cánh hoa bông dám vươn khỏi Dược Viên, toàn bộ lập tức bị hoá thành tro bụi.

"Gào !" Hoa tinh kêu thảm.

Nó tức tốc thu hồi bé lại, mà lão giả kia cũng gượng gạo nói: "Dừng tay...dừng tay ! Lão phu sợ rồi ! Dừng tay a !"

Nhất Dạ Thiên Thu vẫn không buông, Ngũ Hành chi lực vẫn đốt, theo thời gian ăn mòn dần vào trung tâm cây hoa lớn, hắn nhìn lão giả nói: "Thần phục !"

Lão giả kêu thảm, lăn vòng vòng trên mái nhà, cây hoa tinh vùng vẫy còn hơn thế, nhưng chung quy không trả lời.

"Nhất Dạ Không Thiên Ấn !"



Nhất Dạ Thiên Thu hô lên một tiếng, cột sáng bỗng nhiên cao lên đến trăm trượng, từ ngoài bình nguyên đều thấy được nó. Một bàn tay khổng lồ màu trắng, từ không gian thò ra, tiếp đó một thân ảnh Nhân loại cao hơn trăm trượng chui ra, nắm lấy cột sáng, coi cột sáng là thanh kiếm, đâm thẳng xuống cây hoa to.

Đạo nhân ảnh kia, chính là Dược Vương Nhất Dạ!

Hoa tinh quá đỗi sợ hãi cùng rung động, vội vã hô:

"A ! Ta thần phục ! Dừng tay a !"

Nói, một viên nội đan bay ra từ miệng hoa, nội đan tự động vỡ ra hai nửa, một nửa trong đó bay về Nhất Dạ Thiên Thu.

Đối với Yêu tộc, nửa phần nội đan là nửa tu vi, là nửa linh hồn, trao linh hồn cũng có nghĩa là thần phục, không cách thay đổi.

Cột sáng ngạnh sinh sinh dừng lại ngay trên đỉnh đầu cây hoa tinh, ép tới cánh hoa đều bị xé rách, lão giả cùng cây hoa tinh mới thở dài một hơi, rủ rượi nằm gục thở hì hộc, không còn sức phản kháng.

Nhưng tiếp đó một màn, khiến cây hoa tinh càng không dám tin tưởng vào mắt mình, hắn thấy Nhất Dạ Thiên Thu tách nửa phần nội đan kia thành hai phần ánh sáng, một xanh, một tím.

Giống như Thần kỹ !

"Xanh, tượng trưng tu vi. Tím, chính là linh hồn."

Nói xong, Nhất Dạ Thiên Thu hất tay, nửa phần tu vi bay ngược lại miệng cây hoa tinh, còn nửa phần linh hồn thì hắn nuốt xuống.

"Bái kiến chủ nhân !"

Lão giả Yêu Tướng nằm trên mái nhà tan biến, cây hoa tinh hoá thành nhân hình, quỳ xuống cúi đầu bái phục.

Nếu để người khác thấy một vị Yêu Quân đại viên mãn quỳ bái một tên Yêu Tinh, e rằng sẽ cho mình là hoa mắt.

Nói không xa, cạnh bên hắn con Đoạ Lạc Thố kia chính là điển hình, nó đã không còn từ gì để diễn tả tình huống trước mắt, khuôn mặt ngờ ngệch ra đến đáng thương.

Một khi linh hồn bị thu lấy, người thu có thể thác ấn cấm chế lên hồn, tạo ra hồn nô. Nói cách khác, lão giả kia bây giờ không khác gì nô bộc của Nhất Dạ Thiên Thu.

Một câu có thể định sinh tử !

Nhất Dạ Thiên Thu nhìn thấy vậy hài lòng gật đầu, hỏi: "Ngươi có phục hay không ?"



Lão hoa tinh nói: "Phục ! Lão nô gọi Hoa Tử Kiếp, sống đã mười chín nghìn năm, vốn dĩ thọ nguyên cạn kiệt từ lâu, thế nhưng nhờ thôn phệ cây khác trong Dược Viên, mới kéo dài hơi tàn, như chủ nhân đến chậm một bước, trong vòng trăm năm ta sẽ trở về cát bụi."

"Ta đời này chưa từng thấy qua tách nội đan, đây là Thần pháp mới làm được a ! Mà lại, đạo nhân ảnh kia từ Nhất Dạ Không Thiên Ấn quá mức uy áp, giống như ta từng gặp qua, lòng sinh sợ hãi a."

Nhất Dạ Thiên Thu nói: "Mười chín nghìn năm thọ nguyên ?"

"Từ lúc ta trồng ngươi xuống, hẳn chỉ hơn bảy nghìn năm. Một nghìn năm Kim Sào tại ngoại giới, sau đó là sáu nghìn năm giấu trong Kim Sào, nơi Kim Giới này tỉ lệ thời gian 3:1, sáu nghìn năm tại ngoại giới là mười tám nghìn năm trong này."

"Khó trách ngươi có thể trưởng thành nhiều như vậy. Nhưng ngươi phải nhớ, thực vật có hai loại, lành tính và hung tính. Lành tính tất không tranh với đời, không bị thiên khiển, tuy sống chậm mà lâu dài tuổi thọ. Nhưng khi ngươi dám thôn phệ kẻ khác, liền là hung tính, mặc dù tu vi tăng nhanh nhưng sẽ gặp lôi kiếp, sẽ chịu thiên điều ràng buộc."

"Ngươi có thể sống lâu như vậy mà không sao, chính là do thiên địa qui tắc trong Kim Giới này giúp đỡ, thiên điều tại ngoại giới không thấy rõ, nhưng một khi ra ngoài ki, không chừng sẽ gặp như vũ bão lôi kiếp phạt thân a."

Nhất Dạ Thiên Thu nói, Hoa Tử Kiếp lão đầu nghe vậy sống lưng lạnh toát, nói: "Tạ chủ nhân chỉ điểm."

Nhưng ánh mắt hắn kiên định vô cùng: "Lão nô sớm đã không s·ợ c·hết, tại đây thời gian dài cũng sẽ vô ích, thay vì ngồi yên chờ c·hết như vậy, tại sao không liều một phen ra ngoài ! Chủ nhân chính là thứ khiến ta nổi lên hi vọng mới này, trước đó ta từng nghĩ chỉ cần thoát khỏi Kim Cung, hẳn sẽ có cách đi ra ngoài. Nhưng biết về Kim Giới, lại khiến tâm ta nguội đi, có thể thoát khỏi khung trời này sao ?"

"Hảo ! Can đảm a, chỉ bằng loại tâm kiên định này, ngươi đã có sáu thành trở lên phá vào Vương cảnh. Về phần ra được hay không, còn phụ thuộc vào ý chí của ngươi, ta chỉ cam đoan một điều, so với vùng thiên địa này, còn có một nơi lớn hơn." Nhất Dạ Thiên Thu nói.

Hoa Tử Kiếp hai mắt rung động, bái phục tin tưởng.

Sau đó, dựa theo an bài, lão đầu hoá thành một chiếc giới chỉ màu lục quang, quấn lên ngón tay Nhất Dạ Thiên Thu, mà lặng thinh quan sát nãy giờ Đoạ Lạc Thố cũng không dám lên tiếng.

Đừng nhìn tính cách nó không biết kính sợ, Hoa Tử Kiếp một màn lộ ra chân thân kia, cao đến mấy trăm trượng như muốn phủ kín Kim Cung kia đủ để nó run sợ vỡ mật, nó tuy không biết trời cao đất rộng, nhưng lại vô cùng s·ợ c·hết.

Thấy Nhất Dạ Thiên Thu nhìn chằm chằm, bỗng nhiên nó thấy chột dạ, nó liền cười nói: "Huynh đệ, hảo bản lĩnh a, thật sự rất lợi hại. Gia biết trước đó lựa chọn tuỳ hành cùng ngươi là một quyết định đúng đắn a, hảo ! Hảo ! Mới Yêu Tinh mà đã như vậy, ta tin tiềm năng của ngươi rất lớn a."

"Tiếp đó, chúng ta phải làm sao ?"

"A ! Ta thà c·hết cũng không bán rẻ linh hồn như lão thực vật kia a, có ngon cứ g·iết ta a !"

Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ta sẽ cởi trói, nhưng ngươi phải đi theo."

Nói xong, tinh thần lực dây dẫn cũng biến mất, nhưng Đoạ Lạc Thố lại không dám đi, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi một chỗ.

"Không chạy sao ? Tốt !" Cười một tiếng, Nhất Dạ Thiên Thu đi trước.



"Nói đùa, không thấy trên ngón tay của ngươi đang mang lục giới chỉ sao ? Lão già Hoa Tử Kiếp kia tu vi là gì, tốc độ ra sao không phải vừa rồi đã thấy ?" Đoạ Lạc Thố thầm mắng trong lòng, sau đó chạy theo.

Kim Cung này, đại môn nằm ở cực nam, Dược Viên thì ở cực đông, cực tây là kỳ trân các, mà cực bắc chính là hậu cung.

Nhanh chân bước về cực tây, tại kỳ trân các hắn lại thu mẻ lớn, nắm được vô số Kim Đạo công pháp, bao quát Quyền, Kiếm, Cầm... mỗi một đạo đều có tương ứng công pháp, chi mà phong phú cùng đa dạng.

Đại khái lại trôi đi gần nửa ngày, chỉ còn chưa đến một canh giờ, liền sẽ đến hạn rời khỏi Kim Giới.

Hậu cung tại cực bắc, nơi phòng ngủ của Kim Hậu, ở đây được bố trí lộng lẫy nhất, phù hợp với nơi an toạ của chủ mẫu như nàng. Không có gì ngoài tư trang, mỗi một loại từ bàn ghế, cho đến chăn màng đều dùng quý giá nhất mấy loại vật liệu tạo ra.

Nhưng Nhất Dạ Thiên Thu không quan tâm, thứ hắn chú ý chính là thứ nằm giữa phòng, một cái đỉnh làm bằng vàng.

Thân đỉnh có mười tám viên hổ phách, lục bảo, phỉ thuý, hồng ngọc... mỗi một viên đều là thượng phẩm trong thượng phẩm. Riêng hồng ngọc có gắn bốn phía, số lượng nhiều nhất, nhưng so với đó càng nổi trội là phần đỉnh, có gắn một loại thạch vô sắc.

Thạch vô sắc, rõ ràng là thạch, lại như trong suốt, đứng tại từng góc độ khác nhau liền thấy từng màu sắc khác nhau.

"Kim Phương Dạ Đỉnh !"

Đỉnh này danh tiếng rất lớn, tại trong luyện dược giới năm đó đều thuộc hàng đầu, do Kim Hậu đích thân cho người rèn ra. Nàng cũng muốn luyện dược, cũng muốn theo Đan Đạo, chỉ là không có nhiều thời gian để theo đuổi.

Mà chữ Dạ trong Kim Phương Dạ Đỉnh, không cần nhắc cũng biết, chính là Dược Vương Nhất Dạ.

Nhắc đến Kim Hậu, không khỏi liên tưởng đến si tình !

Thu Kim Phương Dạ Đỉnh, hắn làm sao không biết rõ, dù sao "Dược Tổ" danh xưng này không phải chỉ để trưng.

Cứ như vậy, toàn bộ vật tư của Kim Hậu, hắn lấy đi vài món được cho là trọng yếu, còn lại vẫn giữ nguyên, đây là sự tôn trọng đối với Kim Hậu.

Ngay tại lúc hắn dự định rời đi, Kim Hậu thạch điêu sinh biến !

Nơi đó truyền ra tinh thần lực ba động, mà còn là rất yếu, điều này không thể lừa gạt được Nhất Dạ Thiên Thu, khiến hắn đến xem.

Hoa Tử Kiếp cũng nói: "Chủ nhân, lão nô tại Dược Viên hơn vạn năm, từng thỉnh thoảng cảm ứng được tinh thần lực ba động trong Kim Hậu thạch điêu, phải chăng nơi đó có huyền cơ ?"

. . .

_____

Hết chương.

Độc giả đừng quên đề cử truyện, cảm tạ !!