Chương 66: Kim Cung - Âm Thố Nhất Tộc
"Kim Thiên Dực ? Là kẻ nào ? Chưa từng nghe qua." Đoạ Lạc Thố nói.
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn tu vi của nó, chỉ là Yêu Thú, nhưng sở hữu tốc độ chạy trối c·hết không phải khả năng một con Yêu Thú nên có, liền biết nó bất phàm, có ý chiêu hạ.
Mà mặt khác, con Đoạ Lạc Thố này dường như đang ẩn tàng một loại huyết mạch cổ xưa, đây là điều gây chú ý lớn nhất.
Nhất Dạ Thiên Thu tháo xuống Trì Thân Phù, lấy tinh thần lực làm dây trói nâng nó lơ lửng giữa không trung, mặc kệ nó chửi mắng liên miệng.
"Con thỏ đen này, hừ ! Khẩu phong !"
Một điểm về trước, tinh thần lực giống như màn sóng, muốn khoá lại âm thanh của nó.
"Ừm !"
Hắn kinh ngạc, nhìn về khoé miệng nhoẻn cười của Đọa Lạc Thố. Nó khinh bỉ: "Hừ ! Một chút tiểu xảo cũng muốn khẩu phong bản toạ, đúng là ếch ngồi đáy giếng."
Nhất Dạ Thiên Thu lập tức chau mày, nhanh như chóp vươn ngón tay trực điểm vào mi tâm của nó, một cái chớp mắt sau đó, hai mắt hắn trợn lên, thất thố kinh hô: "Âm Thố huyết mạch ! Thế gian còn Âm Thố huyết mạch sao !"
Âm Thố, Âm trong âm dương nhị cực, tượng trưng cho lạnh lẽo, vô tình, lãnh khốc. Âm Thố thời đại kia đã qua mấy trăm nghìn năm là ít, nổi tiếng tồn tại ở thời Viễn Cổ Hồng Hoang, tộc này khét tiếng hung hãn, chuyên sống vùng giá lạnh, ăn sương nuốt hàn, lấy chướng khí làm chăn ngủ, lấy cực băng làm gối nằm.
Mà đỉnh cao của Âm Thố nhất tộc, từng sinh ra không chỉ một vị cường giả, chính là Thần Linh tồn tại, vô cùng khủng bố.
Đây là Nhất Dạ Thiên Thu tại động cổ, thấy được sử kí ghi chép, cổ văn tự sự, từ xưa đến nay không biết đã qua bao nhiêu thời đại, nhưng Âm Thố nhất tộc vẫn còn tồn tại trên thế gian, thử hỏi làm sao hắn không kinh hãi.
"Không ngờ ngươi cũng có kiến thức a ! Bản toạ sẽ tái hiện huy hoàng năm xưa, dùng Âm Thố thân đạp thiên địa, lấy danh tộc đỉnh lập hoàn vũ."
Nhất Dạ Thiên Thu thu tay lại, khoé miệng mỉm cười không nói, lại tiếp tục mang theo Đoạ Lạc Thố đi về phía trước.
Trong lòng hắn thầm nói, con thỏ này nhận định, chỉ bằng việc bắt được nó, chuyến đi này đã lời.
Ước chừng một canh giờ sau, hắn đến được đỉnh núi, cũng chính là chân chính Kim Sào trong truyền thuyết.
Kim Sào có hình như tổ chim, đường kính rộng đến hơn trăm dặm, bao la như một thung lũng, mà đỉnh Kim Sơn là lối vào duy nhất, dẫn thẳng vào lòng đất trung tâm của Kim Sào.
Nói là lòng đất, thật ra giống như bậc thang, mấy chục bậc đã dẫn ra Kim Sào, thoáng đãng mà nồng nặc linh khí.
"Hảo nồng nặc, so với trước kia đều chỉ vơi đi một ít, là thiên địa vị thế giúp nó tự tụ hoán linh khí hay sao ? Thú vị a, quả nhiên là bảo địa tu luyện."
Ở vùng đất như thung lũng này, không có gì ngoài vùng sắc xanh tươi, không như Kim Giới một dạng vàng ngoài kia, ở đây cỏ xanh tươi, gió vô sắc, vô cùng hài hoà theo tự nhiên lẽ thường.
Chỉ tiếc, không có sinh mệnh nào tồn tại, e rằng đã tuyệt diệt theo trận chiến năm đó của Nhân Đế và Kim Hậu, hoặc là từ lâu đ·ã c·hết già c·hết mòn.
Dù sao cũng đã qua mấy nghìn năm !
Bản thân nó có thể bảo tồn gần như hoàn mỹ như vậy, hẳn là Kim Hậu cố ý che chở, nhưng cũng không thể bỏ qua sự vững chắc của Kim Sào, dù sao đây cũng là một món chí bảo trong Yêu tộc, được nàng tập hợp các loại bảo vật trong thiên hạ rèn đúc đi ra.
Từ bậc thang trong lồng đất đi ra, nhìn về không xa phía trước, là một toà cung đình kiến trúc, nó không quá to lớn, nhưng lại tinh tế vô cùng, nhìn từ xa giống như phượng hoàng đang cuộn thân, vĩ lệ vô cùng.
Đây là nơi Kim Hậu sống, Kim Cung !
Năm đó hắn từng vào Kim Sào một lần, lúc kia khắp nơi đều có linh thú dị điểu, kẻ triều bái người đến thăm, nhộn nhịp không thôi. Mà hắn thì nhận thân phận đại khách quý, được đích thân nàng dẫn thăm tứ phương, hiểu rõ ngóc nghách Kim Sào, nàng đây là xem hắn như lang, như quân để đối đãi.
Ngước nhìn sắc trời, ước chừng đã qua nửa ngày, hắn nhanh chóng dời bước tiến vào Kim Cung.
Đoạ Lạc Thố hô: "Không được, tiểu tử nhà ngươi không được vào nơi đó, nơi này là cấm địa, đặt chân hẳn phải c·hết nơi. Bỏ ta ra, bỏ ta ra !"
Phía trước Kim Cung có đại môn, đại môn bên trên có tay nắm làm bằng đồng hình đầu phụng, mà hai bên trái phải đại môn thì có trụ cột, mỗi cột có điêu khắc Phụng Linh quấn quanh, phụng có răng nanh, hai mắt dài sọc nhìn rất hung ác.
Đoạ Lạc Thố nói: "Đừng a, bản toạ từng thử qua, thấy hai hình điêu khắc kia sao, nó sẽ sống lại ! Tu vi nó rất cao, ta ngươi như dám xúc phạm hẳn đều phải c·hết."
Nhất Dạ Thiên Thu giống như không nghe thấy, bước thẳng về phía trước, tại hai cái tay nắm đồng đầu phụng trên đại môn xoa xoa, tiếp đó là một loạt thao tác khó hiểu, giống như có hiểu rõ, như đang mò cơ quan đồng dạng.
Đoạ Lạc Thố trong miệng niệm phật, hai mắt nhắm lại không dám nhìn thẳng, nếu không phải thân thể nó bị dây tinh thần treo lơ lửng, không chừng đã mất bóng từ lâu.
"Xong ! Lần này xong ! A, dã tâm của ta a, hoài bão của ta còn đây, lại bị một tên ngu ngốc làm mất hết, ta hận ngươi a !" Nó kêu thảm liên miệng.
Nhưng trả lời nó, là tiếng lạch cạch mở cửa, từ trong khe hở có thể thấy bên trong Kim Cung, dùng hai chữ tinh tế đều không thể tả xuể nét đẹp kia.
Đại môn Kim Cung, khai mở !
Bởi vì thời gian dài phong bế, ước chừng đã hơn năm nghìn năm, bên trong linh khí đọng thành thuỷ, trên sân vì đó mọc đầy linh thảo cùng linh dược, Linh Thuỷ chảy xuôi như dòng suối, mà còn là phẩm chất rất cao.
Chỉ tiếc không thể sinh Linh Ngư !
Nhất Dạ Thiên Thu hai mắt phát sáng, tại dòng suối chọn ra tốt nhất một đoạn, thu lấy vào túi da thuộc tính không gian. Sau đó hắn bước vào sâu bên trong, thứ hiện vào mắt đầu tiên là một toà thạch điêu, điêu hoạ Kim Hậu.
Bức điêu này, là đích thân hắn làm ra tặng nàng năm đó.
Luận tài sắc, có thể nói Kim Hậu chính là thế gian đẹp nhất nữ tử, giống như trích tiên trên trời, không nhuốm bụi trần. Mà bức điêu này, không chỉ tả ra tài sắc, còn thể hiện phong thái, khí phách của bậc Yêu Chủ như nàng, khiến cho người ta nhìn vào không khỏi sinh ra lòng kính ngưỡng.
Nhìn nàng một chút, tâm tình hắn chập chờn ba động, thở dài một hơi, rốt cuộc từ đâu lấy ra ba nén hương trầm. Hắn cắm vào phía trước, thì thầm một câu.
Một bên Đoạ Lạc Thố nghe được năm chữ.
"Ta lại đến rồi đây !"
Nhưng nó nhanh chóng lắc đầu, tự nhủ mình nghe lầm, một tên Yêu Thú mà thôi, làm sao có thể quen biết người kia, bởi vì nhìn thấy bức tượng này đủ để nó kh·iếp hồn bạc vía, huống chi thiếu niên tóc trắng trước mắt, kẻ mà so với hắn còn thấp hơn một bậc cảnh giới.
Nhất Dạ Thiên Thu đi vào trong cung, thấy được đại sảnh, thấy được hoa viên phòng ốc từng căn. Còn có một nơi mà hắn muốn đến, Dược Viên !
Dược Viên này, do hắn trồng xuống, năm đó Kim Hậu chính là yêu cầu hắn trồng hết, chỉ để cho nàng làm kỉ niệm, để nàng mỗi một ngày có thể chăm sóc thật tốt.
Nói cách khác, hắn chính là chủ nhân chân chính của Dược Viên này.
Bởi vì Kim Hậu là cố nhân, là bằng hữu, còn là Yêu tộc đệ nhất cao thủ lúc kia. Hắn không dám qua loa, đích thân tuyển chọn tốt nhất hạt giống ươm trồng, một vị Dược Vương dốc công, là cỡ nào quý giá !?
"Đất là Ngũ Hành Thổ, có thể dung nhập vạn loại linh thảo. Địa là thiên thời địa thế, tự động tụ hoán linh khí. Cây, ít nhất đều là hạt giống cấp Vương trở lên, mấy nghìn năm trôi qua rồi a, không biết sẽ là dạng gì cảnh tượng đây."
Rốt cuộc dựa theo kí ức, hắn đi đến Dược Viên, nằm tận phía cực đông của Kim Cung.
"Đây là ?"
Chỉ thấy, toàn bộ Dược Viên đều trống không, ngay cả một chiếc lá đều không thấy được, không có dấu hiệu sự sống ở đây.
Hắn không dám lỗ mãng bước vào trong sân đất, không nói trước nguy hiểm khác, ai biết được sau khi hắn rời đi năm đó, Kim Hậu có bố trí thủ đoạn nào phòng thủ hay không, dựa trên hiểu biết của mình, Kim Hậu rất trọng bằng hữu, cho nên nói không chừng cực kì để tâm đến Dược Viên này.
Ai biết nàng có bày xuống cấm trận gì không !
Sát trận hẳn là không có, bởi vì dù sao khu này là Dược Viên, bón Ngũ Hành Thổ, cùng trồng vạn linh cây, sát trận không những không phòng thủ tốt, ngược lại còn khiến mọi thứ c·hết mòn theo năm tháng.
Thế là, hắn nhảy lên mái nhà, ngó nhìn xuống sân, mà tay thì kết ấn.
Năm đó người trồng cây là hắn, kẻ bố trận cũng là hắn, cho nên hắn hiển nhiên nắm rõ cách vận hành, trận này là Ngũ Hành Đại Trận.
Như Ngũ Lão Tinh của Luyện Dược Sư Công Hội có ở đây, chứng kiến cảnh này, e rằng sẽ phải quỳ xuống bái Nhất Dạ Thiên Thu một tiếng lão tổ. Trình độ chênh lệch, không phải chỉ ở một hai, mà giống như thiên và địa cách rời, tựa như hồng câu.
Ngũ Hành Đại Trận kết hợp Ngũ Hành Thổ, không gì phù hợp hơn, chỉ thấy lấy trung tâm sân trống, tại năm góc khác nhau tụ thành năm sắc xoáy năng lượng, mỗi một xoáy toả ra ba động, đủ nghiền c·hết một vị Yêu Quân đại viên mãn, mà trung tâm sân trống, do năm vòng xoáy truyền ra năng lượng, cấu thành một cột sáng trắng.
Cột sáng này, là Không Thiên Đại Trận.
Một cái Dược Viên, do hai đại trận trấn thủ, Ngũ Hành Đại Trận cùng Không Thiên Đại Trận, đều là do hắn bố trí.
Không Thiên Đại Trận, muốn dựng trận này cần thoả hai điều kiện, một là cấp Trận Vương, hai là nắm giữ Không gian chi đạo cực kì cao thâm mới có thể bố trí.
Kim Hậu lấy cao cấp nhất phương thức tiếp đãi hắn, thì hắn làm sao lại phụ tấm lòng nàng, bố trí Dược Viên này hết khả năng, chính là chứng minh tốt nhất của hắn.
"Vù !"
Tiếng xé gió vang lên, Nhất Dạ Thiên Thu sởn gai óc, tay vẫn giữ ấn, chân đạp mái nhà lộn né sang nơi khác.
Có một lão già lưng còng, tóc dài màu sẫm vàng, da vẻ màu đen tím, hai mắt lại lục đỏ, nhìn rất quái dị vừa rồi muốn g·iết hắn.
Tiếng xé gió kia, là một trảo của y, chỉ cần hắn lơ là một chút, vừa rồi đầu lâu không chừng đã bị bóp nát.
"Ngươi...phải c·hết...!" Lão giả thanh âm khô khóc nói.
Lão giả thân ảnh nhanh chóng biến mất, xuất hiện lần nữa là sau lưng hắn, lại là một trảo. Nhưng hắn tiếp tục né, mỗi một lần hiểm lại hiểm né được, nhưng do đối phương quá hung mãnh, ấn thủ bị lung lay, đại trận xuất hiện lay động.
"Khặc khặc !" Lão giả bỗng nhiên cười gằn vui mừng, tiếp tục lao như điên lên đánh g·iết.
. . .
_____
Hết chương.
Cầu đề cử cùng truyện :D