Chương 65: Đoạ Lạc Thần Tôn ?
Bảy nghìn năm trước !
Dược Vương Nhất Dạ thân là chí cao "Dược Tổ" trong thiên hạ, không ai không biết. Thân phận hắn đặc thù đến mức, khắp nơi thế lực đều muốn kết giao, hảo hữu rộng hết thiên hạ. Có thể nói, người muốn động đến hắn cần phải ước lượng một chút về thực lực của mình, bằng không chỉ cần vị Dược Vương này nguyện ý, sẽ có đếm không hết cường giả sẵn sàng ra tay giúp đỡ.
Nhắc đến Nhất Dạ hai chữ nay, không người không biết, dù cho Yêu hay Vu hai tộc kia, huống chi là Nhân tộc. Mà hắn tính cách vốn dĩ ôn hoà, dễ gần gũi lại trọng tình nghĩa, càng không khỏi khiến người ta sinh ra thiện cảm.
Năm đó, hắn cứu được nàng một mạng, trải qua sinh tử tương liên, nàng thì thương trộm nhớ thầm, hắn thì hữu tâm Đan Đạo, mà lúc kia cả hai chưa từng là Vương giả, nàng chưa dựng Kim Sơn cùng Kim Sào, hắn chưa là cái thế Dược Vương. Nhưng sau khi đường ai nấy đi, qua nghìn năm sau gặp lại, đều lấy Vương vị gặp gỡ.
Nàng ngay cả mơ cũng không dám nghĩ đến, sẽ có một ngày hắn lại chủ động đến thăm mình, có lẽ đây là cảm giác của một người luỵ tình ?
Dược Vương Nhất Dạ cũng là lần đầu bước vô nơi trứ danh thiên hạ, Kim Sào, nói nơi này là tông mộ cũng không sai, khác biệt duy nhất chính là tông này chỉ có một người, không có đệ tử.
Chỉ duy nhất Kim Hậu cùng lác đác vài tên nữ hầu thân cận !
Đó là lịch sử, thiên hạ đều biết, Dược Vương Nhất Dạ từng quang lâm Kim Sào một lần, mà cũng là duy nhất một lần đó.
Bây giờ, theo dòng sông lịch sử cuốn qua, huy hoàng Kim Sào năm đó cũng chỉ còn là bụi bặm kí ức, bây giờ nơi nó toạ lạc cũng không phải là một trong Ngũ Đại Sâm Lâm, Tàng Thiên.
Mà là một nơi không người biết đến, nằm trong bí cảnh Kim Giới !
Đứng trước Kim Sào của hiện tại, là một vị thanh niên nam tử với phong thái tuyệt đại, tự thân có một cỗ khí thôn thiên hà, dung mạo lại như hoa khiến nữ tử đều vì đó e thẹn.
Hắn không phải ai khác, chính là tưởng chừng bị cấm chế g·iết c·hết, Nhất Dạ Thiên Thu !
Từ lúc xảy ra bạo tạc kia đến bây giờ, chưa đến mười hơi thở, mà thân thể hắn lại không có nửa điểm tổn hại, hoàn hảo tuyệt đối.
Điều này nói rõ chuyện gì ?
Mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn !
Nhất Dạ Thiên Thu ngước nhìn phía sau bụi cát mù mịt, khoé miệng nhếch cười, không lại quan tâm mà bước đi về sơn môn phía trước.
"Một đám tiểu tử, bản Vương từng hao tốn bao nhiêu tâm huyết mới tìm ra phương thức phá bỏ tất cả cấm chế cùng sát trận ở đây, các ngươi một đám Tiểu Yêu có thể nhìn ngó ra sao !?"
"Ha hả, một chút vải vụn để màn kịch càng thêm chân thật, thú vị thật a, ha hả !"
Hắn vừa đi vừa nói, nếu như những lời này để cho đám người Hạo Ninh nghe thấy, không biết sẽ cảm thấy ra sao, bởi vì Hạo Ninh trước đó còn cho rằng Nhất Dạ Thiên Thu hành động thật ngu ngốc.
Nào là bước trái, bước phải, vừa đi vừa lẩm bẩm,... những thứ mà khiến Hạo Ninh đánh giá đối phương kém cỏi. Nhưng hắn không biết, Nhất Dạ Thiên Thu là đang phá trận, mà đợt bạo tạc cuối cùng càng là Nhất Dạ Thiên Thu cố ý tạo nên để đánh lạc hướng đám đông.
Bởi vì khói bụi dâng cao, cùng lớp màn chắn vô hình, từ Kim Sào nhìn ra dễ thấy, nhưng từ ngoài ngó vào vô pháp thấy được.
Đây là lợi thế của hắn, có thể che mắt và áp dụng các loại thủ đoạn lừa gạt đám đông.
Ngó nhìn quang cảnh xung quanh, hắn thở dài một tiếng: "Quang cảnh cũng giống như xưa a, chỉ là cảnh còn người mất, trở nên hoang sơ, điều hiêu, lại mang đậm t·ang t·hương ý vị. Không còn nồng đậm Kim Đạo qui tắc, hay là khí tức Vương giả, chỉ là một toà phế tích không hơn không kém."
"Nàng sẽ để thứ gì bên trong ? Kim Tính Vật Chất sẽ có không ?"
Hắn vừa đi vừa lắc đầu.
Bỗng dưng hắn dừng lại bên bờ núi, nhìn thấy vết kiếm thật dài chẻ sườn núi ra rảnh sâu, hắn nói: "Kì lạ, đây là vết tích của ai để lại ? Năm đó đại chiến ta đang bế tử quan, nghe nói nàng cùng Nhân Đế đánh một trận là ở Kim Sào, nhưng nàng dùng tu Phiến Đạo, Nhân Đế tu Quyền Đạo, vậy vết kiếm này là của ai đây ?"
"E rằng ít nhất do Vương cảnh gây ra, là Kiếm Vương sao ?"
"Kim Sào có cường giả như vậy ? Hay là ngoại nhân xâm nhập ? Ngoài nàng cùng một đám thị nữ hầu hạ, còn có ai tu kiếm ?"
"Không ! Năm đó ta như nhớ không lầm, nàng có đệ tử, mà còn là một tên tiểu nam hài. Hẳn là không phải tiểu tử Tàng Thiên kia, vì lúc kia hắn còn chưa ra đời a. Có lẽ, tiểu nam hài kia thật tu đến Kiếm Vương cảnh giới, một kiếm này có thể của hắn, nhưng hẳn đã theo dòng sông lịch sử tạ thế từ lâu ?"
Hắn không tu kiếm, thế nhưng dựa trên kiếm tích có thể thấy một kiếm này không phải tầm thường, đủ để một vị Kiếm Tu vì đó ngộ hơn trăm năm.
"Ừm ?"
Nhất Dạ Thiên Thu hai chân đạp nhanh, sử dụng Phi Hành Bộ Pháp đạp không khí đuổi theo, đây là trung phẩm Hoàng cấp thân pháp, có thể gia tăng tốc độ gấp mười hai lần trong một nén nhang.
Hắn là đang đuổi theo một bóng đen, nên nhớ Kim Giới lúc này đang là ban đêm, bóng đen kia muốn lẫn trốn càng thuận tiện, rất dễ dàng mất dấu.
Kim Sào không phải địa phương tuỳ tiện có thể đến, huống chi là vào bên trong. Dù sao đây cũng là nơi mà một vị Yêu Hoàng từng ngự trị, cấm chế cùng sát trận nhiều vô số kể, nếu không phải năm đó hắn từng cố dùng Vương cảnh lực lượng thăm dò ba ngày ba đêm, cũng vô pháp đi vào bên trong như bây giờ.
Nên biết, hắn vốn dĩ tu tinh thần, tinh thần tu sĩ cấp Vương là một thứ rất đáng sợ. Tu tinh thần, so với tu võ cùng cấp, khó hơn quá nhiều !
Mà lúc này xuất hiện bóng đen, nói rõ là gì ? Khả năng rất lớn bóng đen này vốn dĩ tồn tại trong này từ lâu, đây là nguyên nhân khiến cho Nhất Dạ Thiên Thu lập tức đuổi theo.
"Hừ ! Ngược lại trốn rất nhanh !"
"Lăng Nguyên Bộ Pháp."
Hắn thi triển một loại thân pháp khác, là thượng phẩm Hoàng cấp thân pháp, chỉ có Yêu Quái cảnh mới tu ra được, nhưng lấy lợi thế đời trước, hắn có thể xoá bỏ khoảng chênh lệch này.
"Nhất Chỉ."
Nhất Dạ Thiên Thu từ đầu ngón tay bắn ra chỉ pháp vô hình, đoạn gãy cây tùng ở xa phía trước.
Bóng đen kia ngày càng bị đuổi gần, lại không kịp phản ứng trước cây tùng đột ngột ngã, buộc lòng nó phải giảm tốc nhất thời.
Mà lúc này chính là thời cơ !
"Quỷ Ảnh Mê Tung !"
Thân ảnh hắn như u linh trong nháy mắt lướt về phía trước, một chưởng đánh trúng bóng đen, trên chưởng ấn có dán phù lục, là Trì Thân Phù. Phù này là một loại hỗ trợ, một khi kích hoạt, có thể giúp thân thể trở nên vững như bàn thạch, không bị lung lay dù cho thân đang trong xoáy nước ròng hay cuồng phong bão tố, nhưng bù lại khuyết điểm chí mạng chính là không cách nào chuyển động.
Trì Thân Phù này, vốn dĩ là một loại hộ thân phù hắn mang theo đề phòng trường hợp cấp bách, không nghĩ đến lại phải dùng vào trường hợp này.
Nhất Dạ Thiên Thu là nhanh trí lợi dụng điểm này của phù, kích hoạt dán thân đối phương, khiến thân thể nó bất động tại chỗ, nửa bước khó đi.
Mây đen tán đi, minh nguyệt dạ xuống Kim Sào.
Mới thấy, hoá ra bóng đen kia chính là một con thỏ nhỏ, mà toàn thân nó cũng màu đen, mặt mũi bẩm sinh nhăn xị khó ở, mà hai mắt thì tròn xoe khả ái, khiến người ta không khỏi cười to yêu mến.
"Thả bản toạ ra, ngươi là ai ? Một tên Tiểu Yêu cũng dám đối với ta bất kính sao ? Bản toạ thế nhưng là Đoạ Lạc Thần Tôn, ngươi dám động đến ta sao !" Thỏ đen gào thét ra tiếng người.
Nhất Dạ Thiên Thu không trả lời mà tổng quan đánh giá nó, thế là nó la lên: "Nhìn cái gì mà nhìn ! Bản toạ móc mắt ngươi bây giờ ! Còn không mau lập tức thả ta ra, đừng để ta nổi cơn thịnh nộ, một giới này cũng chịu không nổi một kích của ta a."
"Ngươi tính làm cái gì ! Tránh xa ta ra !"
Thỏ nhỏ bỗng dưng sợ hãi, bởi vì Nhất Dạ Thiên Thu càng ngày càng đến gần nó, tay phải đè lên đầu nó, mà hắn lại nhắm mắt hồi tưởng.
"A ! Hỗn trướng ! Ngươi dám sưu hồn ta ! Ngươi có biết một khi sưu hồn, kẻ bị dính pháp liền sinh ra khuyết điểm trên linh hồn không a ! Như vậy bản toạ làm sao có thể phát triển đến đỉnh cao ! Bản toạ nguyền rủa cả tộc nhà ngươi a !"
Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt màu xanh dương, trong mắt lúc này nổi lên bảy màu quang mang, giống như gợn sóng nhìn chằm chằm hai mắt thỏ đen, nói: "Yên tâm ! Sẽ không ảnh hưởng đến căn cơ của ngươi !"
Không hiểu vì sao, nhưng ở Nhất Dạ Thiên Thu có một loại tự tin tuyệt đối, mọi sự do ta khiến cho thỏ con không thể cãi lại, đối với chuyện này không nói tiếp.
"Không có bất kì kí ức nào, không có bất cứ thứ gì tồn tại trong đầu ngươi, xem ra không thể dò la ra thứ gì a !" Nhất Dạ Thiên Thu nói.
Thỏ đen nói: "Hừ ! Một tên Tiểu Yêu mà thôi, muốn dò la được bản toạ ? Hoang đường ! Không ngại nói cho ngươi biết, ta gọi Đoạ Lạc, còn là đương thời mạnh nhất một vị Thần Tôn, đừng nói một giới nhỏ nhoi, ngay cả Tinh Hà chi chủ đều đối với bản toạ dạ thưa. Tiểu Yêu nhà ngươi như còn muốn sống tốt, nhanh nhanh ôm bắp đùi lấy lòng Đoạ gia ta, bằng không sau này cũng đừng nuối tiếc."
Nghe con thỏ Đoạ Lạc này nói, Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu, cái gì Thần Tôn, cái gì Tinh Hà chi chủ, đều là vớ vẩn, chưa từng nghe qua dù sống một sấp tuổi đời trước.
"Trước mang theo nó, không chừng lại có chỗ dụng võ." Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Tiếp đó hắn hỏi: "Tiểu Hắc, ngươi tại sao ở nơi này ? Làm sao xuất hiện ở Kim Sào ?"
"Cái gì mà Tiểu Hắc ! Bản toạ là Đoạ Lạc, cúi đầu gọi Đoạ Lạc Thần Tôn, ta may ra tiết lộ một hai." Đoạ Lạc Thố nói.
Nhất Dạ Thiên Thù không nói thêm, hắn thấp giọng hai chữ "Hoán Cổ" gọi đi ra hai con sâu nhỏ, một đỏ một xanh, tại trên người Đoạ Lạc Thố dò xét, như muốn chọn chỗ phù hợp đặt xuống hai con này.
"A ! Tà vật gì đó ! Mau mang nó xa xa bản toạ, ngươi mới chừng ấy tuổi lại dám nghịch ngợm như vậy, phụ mẫu ngươi đâu ? Sao không biết dạy dỗ !" Đoạ Lạc Thố lớn tiếng.
Nhất Dạ Thiên Thu ánh mắt phát lạnh, tại hai cái lỗ tai nó thả xuống tuần tự mỗi bên một con. Một bên nóng như cháy thịt, hằn xuống gân đỏ phát quang, một bên lại lạnh như giá sương, có dấu hiệu đóng băng vảy tuyết.
"A ! Khốn kiếp !" Đoạ Lạc Thố kêu thảm.
Nhất Dạ Thiên Thu tiếp đó lấy xuống Hắc Long Cầm, tại trên đầu rồng xoa xoa Hồn Đan, mở ra Vọng U Tang chương thứ nhất.
"Bi Khúc !"
Tiếng đàn êm tai vô cùng, dưới tác động của một vị Cầm Đạo Tông Sư năm xưa, hắn mỗi một lần phiến âm đều như có ma lực, không thể không rung động.
Mà khổ nhất chính là Đoạ Lạc Thố, nó vừa chịu nhiệt vừa hứng hàn, lại còn trúng Bi Khúc lực lượng, sầu đến c·hết lên c·hết xuống, nước mắt không tự kiềm chế chảy dài không dứt.
Chiêu Bi Khúc này như Nhất Dạ Thiên Thu tu vi đủ cao, một khúc liền khiến người ta sầu đến muốn mạng, sầu đến không muốn tiếp tục sống, tự động t·ự v·ẫn đều có thể.
"A ! Tha cho ta a, ta từ nhỏ liền sinh ra ở đây, nơi này là bản toạ sân nhà, là nhà của ta, ngươi là kẻ ngoại xâm, rốt cuộc ngươi muốn tìm kiếm thứ gì !" Đoạ Lạc Thố vừa khóc vừa la rất thảm.
Nhất Dạ Thiên Thu không cảm nhận được sự giả dối từ nó, mới đặt xuống mười ngón, ngưng khúc cầm. Mà hắn cũng thu về hai con trùng cổ, nói: "Như vậy, ngươi biết Kim Thiên Dực sao ?"
Kim Thiên Dực, chính là tục danh của Kim Hậu !
. . .
_____
Hết chương.
Hôm nay là sinh thần của ta, cầu tuổi mới thành công và hạnh phúc, vạn sự như ý.
Cũng mong độc giả luôn ủng hộ bộ truyện này a !